Chúng ta như đang lơ lửng giữa hư không.
Hắn tựa hồ ghét bỏ gương mặt mình nhuốm đầy m.á.u trông thật khó coi, bèn đưa tay nhẹ nhàng lau đi vết m.á.u vương trên lông mày và khóe mắt, đoạn chăm chú nhìn ta.
"Quốc sư đại nhân, cứ ngắm nhìn người như thế này, quả thực khiến ta thấy dễ chịu vô cùng."
Vốn dĩ, ta chỉ dùng một tay bóp cổ hắn, giờ đây, tay còn lại cũng đặt lên.
"Vậy sao? Vậy thì nhìn thêm chút nữa đi."
Lời chưa dứt, chúng ta vốn đang lao xuống từ trên cao, bỗng chốc lại đột ngột rơi vào biển sâu thẳm.
Ta siết chặt cổ Chẩm Nguy, kéo hắn lao thẳng xuống tận đáy biển, xuyên qua mặt nước long lanh ánh sáng, tiến vào nơi đáy sâu u tối, nghẹt thở.
Từng chuỗi bong bóng khí thoát ra khỏi miệng hắn, cho đến khi không còn lấy một hơi thở nào nữa.
Những bóng đen đáng sợ thấp thoáng ẩn hiện trong làn nước biển thăm thẳm.
Chẩm Nguy bị ta bóp nghẹt đến nỗi giãy dụa há miệng, sắc mặt tái nhợt hơn cả giấy, thân thể dần hóa trong suốt.
Y đã rơi vào lằn ranh giữa tỉnh và mộng.
"Ngươi buông ta ra, ta …"
Ta liền ngoan ngoãn buông tay.
Một đàn cá đao sắc nhọn lập tức xông tới, xuyên qua thân thể y.
"…giận rồi …"
Thân thể Chẩm Nguy bị chúng tranh nhau xuyên thủng, m.á.u thịt bị xé thành từng mảnh vụn, tán loạn rơi xuống đáy biển.
Y giữ nguyên vẻ mặt kinh hoàng, từ từ biến mất trước mắt ta.
Hừm, xem ra y thật sự tức giận rồi.
Ta thừa nhận mình đã ra tay hơi quá.
Để khiến Hoàng đế tin rằng ta bị thương nặng trong mộng, ta cố ý ngủ liền ba ngày ba đêm.
Nửa đêm tỉnh lại, Lan Tiêu vẫn đang canh chừng bên cạnh.
"Tỷ tỷ đã tỉnh rồi sao? Bệ hạ nói hai người đã gặp chuyện trong mộng!"
Đôi mắt nàng hoe đỏ, đang định đứng dậy thì bị ta kéo tay giữ lại"Đừng vội báo người khác. Trường Lăng thế nào rồi?"
Thì ra đêm đó sau khi bị ta đá khỏi mộng cảnh, Lý Tuyên kinh hoảng tỉnh dậy, tức giận phát điên, lập tức sai Sở Vô Yếm đến Trường Lăng bắt Quý phi và Chẩm Nguy.
Lần này, ngay cả Phùng Thông cũng bị triệu về.
Nghe Lan Tiêu nói, Hoàng đế chỉ tiết lộ đôi chút với nàng, bên ngoài hoàn toàn không ai hay biết Quý phi đã phạm lỗi gì.
Hoàng hậu đến cầu tình cho Lạc Ninh, lại bị Lý Tuyên nghi ngờ dò xét. Khi phát hiện nàng quả thực không biết gì, Bệ hạ mới bảo nàng đừng can dự nữa.
"Hiện tại tất cả ngự y đều tập trung bên chỗ Thái hậu, nên ta ở lại trông tỷ."
Lan Tiêu chỉ vào chậu hoa ngoài cửa sổ" Đúng rồi, Sở đại nhân cũng đến thăm tỷ. Mấy ngày nay mưa dầm không dứt, hắn còn dời cả chậu hoa của tỷ vào trong nữa."
Ta hờ hững gật đầu.
"Lạc Ninh giờ ở đâu?"
"Chiếu ngục."