"Lo mà dưỡng thương cho tốt. Chuyện riêng của ta, đến lượt ngươi xen vào sao?"
Chẩm Nguy chống tay lên giường, đầu ngón tay ấn chặt đến trắng bệch, cúi đầu ho dữ dội, tóc hai bên rũ xuống, trông như thể bị ta chọc tức đến phát bệnh.
Ta mặc kệ hắn.
Đợi đến khi ta bước ra cửa, trong phòng liền không ho nữa, thay vào đó là tiếng mảnh sứ vỡ nát.
Ta vừa tức vừa buồn cười, người này, không chịu diễn lâu hơn chút sao?
Lúc bước ra khỏi cung điện, thị vệ kinh hãi"Quốc sư đại nhân, người … người này …"
Lúc đó ta mới sực nhớ, tấm lụa che mặt vẫn còn trong tay hắn.
Đành làm bộ xấu hổ giận dỗi, dùng tay áo che mặt"Thôi vậy, chuyện này đừng để lộ ra ngoài, nhất là đừng để Sở đại nhân của các ngươi biết."
Thị vệ cứ tưởng ta bị ức hiếp, vội vàng gật đầu lia lịa.
Tới đêm, ta mới tiến vào giấc mộng.
Con cá đỏ sắp c.h.ế.t mấy hôm trước bất ngờ nhảy vọt lên, phát ra quầng sáng chói lòa khiến ta phải giơ tay che mắt.
Đợi hạ tay xuống, Chẩm Nguy đã hiện thân.
"Ngươi định đi đâu?"
"Đến Thanh Tuyệt phủ xem một thứ."
Ta cùng Chẩm Nguy lén tiến vào giấc mộng của Sở Vô Yếm.
Chúng ta đến bậc đá cuối cùng ngoài Thanh Tuyệt phủ, vạch đám cỏ rậm và đất đá bên cạnh ra, thấy tên của Lạc Ninh đã bị xóa nhòa.
"Lúc này Từ Chẩn còn chưa đến, chỉ có thể là phủ chủ đã xóa tên nàng ta đi."
Vậy nên, chuyện Lạc Ninh từng viết thư về là thật, phủ chủ đã định đoạn tuyệt quan hệ với nàng, chỉ là tin tức nàng nhận được bị sai lệch.
Chẩm Nguy nói: "Xem ra người đưa thư đã lừa nàng ta, còn mượn danh nghĩa nàng ta để sát hại sư tổ."
"Ừ."
Lạc Ninh đã làm lộ vị trí Thanh Tuyệt phủ.
Chẩm Nguy đưa mắt nhìn ra xa, vừa khéo thấy một nữ tử áo vàng trên cao, liền bước lên bậc đá.
Đột nhiên, một mũi tên lao vụt qua trước mắt.
Sắc mặt Chẩm Nguy trầm xuống, quay đầu lại: "Lại là hắn?"
Sở Vô Yếm không nhìn thấy chúng ta, đang cất cung tên đi.
Một trận gió dữ thổi tới, tro bụi cháy bay mịt mù, hắn phải giơ tay che mắt, đứng yên tại chỗ một lúc.
Chẩm Nguy định ra tay dạy dỗ hắn.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ giấc mộng trở nên lạnh lẽo. Ánh lửa trong rừng núi chuyển thành màu lam nhạt.
"Tiểu Chẩm, dừng tay!"
Ta kéo hắn trở về mộng không.
"Đó là giấc mộng phủ chủ lưu lại, ta muốn lấy nó ra."
Nghe ta nói vậy, Chẩm Nguy ngẩn người: "Ngươi lấy ra, định đặt vào đâu?"
"Ta đã có chỗ chứa."
Ta nằm xuống mặt gương, ánh mắt dần tan vào khoảng không.
Chẩm Nguy cũng nằm xuống bên cạnh ta, nhìn những con cá bảy sắc đang bơi lượn trên đầu, tay khẽ xoay, tạo thành xoáy nước rực rỡ.
Đàn cá lớn theo xoáy nước mà tràn xuống, lao sầm vào ta, rồi lại hoảng hốt quay đầu bơi đi.
Trong tấm gương thủy tinh cũng đồng thời phản chiếu cảnh tượng ấy.
Nhìn từ xa, chúng ta như phiêu đãng giữa hư không, nằm giữa làn cá bơi lượn giao thoa.
Ánh sáng lấp lánh hắt lên gương mặt, lúc sáng lúc tối, tựa như những đóa pháo hoa rực rỡ đang bung nở.
Chẩm Nguy nghiêng đầu nhìn ta, trong ánh mắt hắn chỉ phản chiếu toàn những tia sáng lung linh.
"Khoảng thời gian ta vắng mặt, ngươi đã từng dẫn ai khác tới nơi này chưa?"
Ta đưa tay luồn qua đàn cá đang bơi lượn.
"Chưa hề."
Chẩm Nguy khẽ "ừm" một tiếng, rồi cúi đầu trông thấy con cá trong lồng bạc ở góc kia, chính là giấc mộng của Sở Vô Yếm. Hắn liền giơ chân đá văng nó đi.
Sau đó, hắn lặng lẽ dịch sát lại gần ta hơn một chút.
–
Thái tử Thừa Đức bệnh mãi không khỏi, Hoàng hậu đích thân chăm sóc, mọi việc trong hậu cung đều chẳng màng đến.
Lý Tuyên thấy vậy, khẽ nhíu mày phiền não, hậu cung nay đã không còn phi tần nào có địa vị cao trọng.
Lan Tiêu thì xuất thân thấp kém, không gánh nổi trọng trách quyền hành.
Đúng lúc đó, ta đứng cạnh bên: "Bệ hạ, chẳng phải Thái hậu đã hồi cung rồi sao?"
Phùng Thông sau khi từ Trường Lăng trở về liền đóng cửa tĩnh dưỡng.
Dù bên ngoài có náo loạn đến đâu, bà cũng không hề bước ra ngoài nửa bước.
Lý Tuyên lo ngại bà còn chưa khỏe, chẳng tiện nhọc lòng, bèn sai người đến hỏi han.
Không ngờ Phùng Thông lập tức hồi âm, nói đã khỏe mạnh trở lại rồi.
Quyền quản lý hậu cung cứ vậy rơi vào tay Thái hậu.
Các phi tần đều lần đầu đến vấn an Phùng Thông.
Lan Tiêu từ sáng đã buồn rầu, e sợ Thái hậu không vừa ý với xuất thân của mình.
"Ngươi chỉ cần đưa lễ vật này cho Thái hậu, ta dám đoan chắc bà ấy sẽ nhìn ngươi bằng con mắt khác."
Ta đặt một quyển sách lên bàn nàng.
"‘Khuê Phạm’? Ta tặng thứ này liệu có hợp lẽ không?"
Lan Tiêu nhìn viên dạ minh châu định tặng ban đầu, rồi lại nhìn quyển sách trong tay, lâm vào trầm tư do dự.
Ta để nàng tự mình quyết định.
Đến chiều, Lan Tiêu hớn hở tìm đến ta.
Trong muôn vàn lễ vật, chỉ duy nhất quyển sách đó được Phùng Thông chọn ra, lật xem mấy trang rồi gọi nàng lên chuyện trò, nói cười rất hợp ý.
Lan Tiêu nhìn ta đầy ngưỡng mộ: "Khương Tiễn, rốt cuộc quyển sách đó có bí mật gì vậy?"
Ta ngồi bên hồ, cho cá chép ăn.
"Chỉ là hợp sở thích mà thôi."
Nhờ có quyển ‘Khuê Phạm’ ấy, Lan Tiêu đã lọt vào mắt xanh của Phùng Thái hậu.
Phùng Thông hơn mười năm ở ngoài cung, nay mới quay về.
Sau khi nắm giữ đại quyền hậu cung, bà lập tức thể hiện thủ đoạn sắc bén, nhanh chóng cất nhắc một loạt phi tần.
Nhân dịp đó, Lan Tiêu được phong làm Tiêu Chiêu Nghi.
Nàng mang thánh chỉ đến cho ta xem.
Ta đưa lại thánh chỉ cho nàng"Chiêu Nghi đã là chức vị không hề nhỏ mọn, nếu thêm được phong hiệu thì càng tốt hơn nữa."
Lan Tiêu mỉm cười mãn nguyện: "Chữ 'Tiêu' cũng mỹ diệu lắm thay."
Ta nhìn nàng, có chút tò mò"Lan Tiêu là hoa danh nơi phường, e rằng chẳng phải tên thật. Vào cung rồi sao lại phong chữ Tiêu, mà không phải chữ Lan?"
Nói cho cùng, chữ "Lan" mang hàm ý 'huệ chất lan tâm', càng hợp làm phong hiệu hơn biết bao.
Nàng chậm rãi cuộn lại thánh chỉ, mỉm cười nhẹ: "Bởi vì mẫu thân ta họ Tiêu."
–