Lý Thừa Ân nằm rạp dưới đất, nghe được âm thanh nhỏ bên kia, lập tức chống tay bò dậy.
"Chiêu nghi nương nương, không cần lo cho ta."
Ta tinh ý nhận thấy Tam hoàng tử có vẻ thân thiết với Lan Tiêu.
Xem ra lần Lan Tiêu liều mình cứu hắn, đã khiến vị điện hạ vốn thiếu thốn tình thân này sinh lòng cảm kích sâu sắc.
Trên đường quay về, ta cùng Lan Tiêu sánh bước bên nhau.
"Khi ngươi mới nhập cung, Lạc Ninh từng chèn ép ngươi đủ điều. Không ngờ hôm đó ngươi lại ra tay cứu con trai nàng ta."
"Ta vốn chẳng ưa nàng ta, nhưng khi ấy ta đứng gần nhất. Chẳng lẽ lại đành lòng trơ mắt nhìn hắn ngã c.h.ế.t sao?"
Nàng khẽ thở dài, nói tiếp: "Huống hồ, Thừa Ân điện hạ còn nhỏ tuổi, chưa từng được diện kiến mẫu phi, lại bị hãm hại đến mù lòa, còn chịu đủ hành hạ như vậy. Ngay cả Thái hậu cũng chẳng màng đến..."
Lan Tiêu vừa nói, nước mắt đã thấm ướt vạt áo. Nàng quả thực là một người đơn thuần lương thiện.
Dĩ nhiên Thái hậu Phùng Thông không ngăn cản chuyện này.
Bởi vì kế sách Từ Chẩn dâng lên, bề ngoài là giúp Lý Tuyên thoát khỏi thế khó, nhưng thực chất lại ngầm muốn đưa Lý Thừa Ân lên ngôi vị.
Chỉ cần Lý Thừa Ân có được tư cách kế vị, nếu Hoàng đế có mệnh hệ nào, ai còn dám chất vấn việc nhãn lực của hắn có thể khôi phục hay không?
"Ta nghe nói gần đây Thái hậu thường xuyên gặp gỡ Từ Chẩn?"
Lan Tiêu đáp: "Từ đại nhân thường ghé thăm Tam điện hạ, sau đó tiện đường đến vấn an Thái hậu."
Nàng lo lắng nhìn ta, giọng có chút do dự: " Nhưng nói đến cũng lạ, Thái hậu đã hồi cung gần nửa năm, mà Sư phụ vẫn chưa từng vào cung vấn an. E rằng như vậy có ổn chăng?"
Ta nhàn nhạt mỉm cười: "Không sao cả."
Ta và Phùng Thông sớm muộn cũng sẽ có dịp tương phùng.
Nhưng hiện giờ ta là tâm phúc bên cạnh Hoàng đế, sở dĩ chưa đến bái kiến Thái hậu, là vì không muốn để thân phận lộ diện quá sớm.
Nửa tháng sau, Lý Thừa Ân nhờ vào cách khổ luyện này, đã gắng gượng ghi nhớ bố cục trong viện.
Lý Tuyên lại cho vài vị trọng thần đến thăm, bọn họ thấy Lý Thừa Ân dẫn đường tiếp đãi, bước đi tự nhiên, liền bị qua mặt một cách sơ sài.
Nút thắt về việc lập trữ quân trong triều đình, xem như tạm thời được tháo gỡ.
Các tông thất thân vương đều bị Hoàng đế che mắt, tưởng rằng Lý Thừa Ân sẽ là Thái tử tương lai.
Từ Chẩn với thân phận thầy của hắn, địa vị cũng theo đó mà một bước lên trời, tựa như đã nắm giữ toàn bộ cục diện một lần nữa.
Đến lúc hắn quay lại tính toán với ta rồi.
Chẳng mấy ngày sau, Thái hậu bất ngờ triệu kiến ta.
Trong chính điện nguy nga, Từ Chẩn cũng có mặt.
Thái hậu cất lời: "Nghe danh Quốc sư từ khi còn ở Trường Lăng, hôm nay bản cung cuối cùng cũng được diện kiến."
Ta nhìn Phùng Thông, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác thân thuộc lạ lùng.
Nhớ năm xưa trong mộng, ta từng hóa thân Quan Âm, còn bà là một tín nữ thành kính, đã từng quỳ lạy ta vài lần, dâng cả long nhãn làm lễ vật.
Chỉ là hôm nay mới gặp ngoài đời thật, bà là Thái hậu cao cao tại thượng, ta chỉ là một Quốc sư hữu danh vô thực, bà căn bản không hề nhận ra ta.
Ta quỳ xuống hành lễ, không nói một lời.
Phùng Thông hỏi cớ sao ta không lên tiếng.
Lan Tiêu liền nhanh chóng thưa: "Bẩm Thái hậu, gần đây Quốc sư bị phong hàn xâm nhập, cổ họng không tiện phát ngôn."
Từ Chẩn giả bộ lơ đãng chen vào một câu: "Thật trùng hợp vậy sao?"
Thái hậu Phùng Thông thản nhiên nói: "Không nói cũng không sao, bản cung chỉ có mấy câu đơn giản muốn hỏi."
Rồi bà cho mọi người lui ra, chỉ giữ lại Từ Chẩn ở bên cạnh.
"Gần đây có người tâu lại vài chuyện với bản cung. Nghe nói trước khi Ninh quý phi gieo mình xuống lầu, từng gặp Quốc sư, mà Tiên Hoàng hậu trước đó cũng từng gặp qua Quốc sư. Chẳng phải điều này quá đỗi trùng hợp rồi sao?"
Lời vừa dứt, từ góc tối trong đại điện, bất ngờ mấy tên ám vệ thoắt ẩn thoắt hiện, ai nấy đều đặt tay lên chuôi đao, sát khí lạnh lẽo lập tức tràn ngập khắp không gian.
[:]
Phùng Thông từ trên cao nhìn xuống ta, giọng nói lạnh đi vài phần.
"Mê hoặc thánh tâm, toan tính lòng người, khuấy động thị phi, trong cung sao có thể dung chứa loại người như ngươi?"
Từ Chẩn mỉm cười nhìn ta.
Hắn muốn mượn tay Thái hậu để g.i.ế.c ta.
Sau đó dù hoàng đế có giận dữ, cũng chẳng thể hỏi tội mẫu hậu được.
Không biết từ đâu, Lan Tiêu chạy đến, chắn trước mặt ta: "Thái hậu nương nương!"
Phùng Thông lập tức bảo người kéo nàng ra.
Lưỡi đao vung xuống hướng về ta, nhưng bị một thanh kiếm từ trên đỉnh đầu chặn đứng.
Vì va chạm quá nhanh, chỗ tiếp xúc tóe ra những tia lửa nhỏ.
"Thái hậu, quốc sư là khách quý bên cạnh bệ hạ."
Sở Vô Yếm trở về rồi.
Hắn từ trên không đáp xuống, đứng chắn trước mặt ta, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, quyết không lùi nửa bước.
"Vô Yếm, là ngươi sao?"
Phùng Thông dường như đã nhận ra hắn.
"Năm đó trong Vũ Lâm doanh có bao nhiêu cô nhi, bản cung chỉ chọn một mình ngươi, để theo bên cạnh Tuyên nhi mà lớn lên."
Sở Vô Yếm thu kiếm vào vỏ, lập tức quỳ xuống"Thái hậu, bảo vệ Khương Tiễn là trách nhiệm của thần."
Từ Chẩn ghé tai Thái hậu thì thầm vài câu.
Phùng Thông nghe xong khẽ giật mình, chăm chú nhìn chúng ta"Thì ra là vậy, thật đáng tiếc. Bao nhiêu người như vậy, chỉ có ngươi là có tiền đồ nhất..."
Phùng Thông chậm rãi bước lên, rút kiếm từ tay Sở Vô Yếm, giơ cao lên như muốn c.h.é.m xuống.
Sở Vô Yếm quỳ gối dưới đất, bất động không nhúc nhích.
Khi lưỡi kiếm sắp chạm đến cổ hắn, ta lập tức rút cây trâm trên đầu ra, đưa lên cản lại.
Cánh tay tê rần vì va đập.
Trâm gãy làm đôi, rơi xuống đất.
"Thái hậu nương nương, người không nhớ ra ta sao?"
Phùng Thông khi nghe ta cất tiếng, ngẩn người một lúc"Giọng của ngươi, ta từng nghe ở đâu rồi thì phải?"
Từ Chẩn thì nét mặt mơ hồ không hiểu.
Ta chậm rãi đáp: "Có lẽ là một lần gặp gỡ ở chốn phong nguyệt chăng?"
Phùng Thông nhìn ta hồi lâu, bỗng lộ vẻ ngộ ra, vung tay ném thanh kiếm xuống đất, vang lên một tiếng "keng" thật lớn.