Thần Nữ Khống Mộng

Chương 40

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Sắc mặt Từ Chẩn xám xịt: "Đến nông nỗi này, quốc sư còn muốn chỉ giáo điều gì?"

"Chỉ giáo thì không dám."

Ta dùng ngón tay chấm nước trong chiếc bát mẻ, viết một chữ “彳”.

"Đại nhân còn nhớ nét chữ mà Lạc Ninh đã khắc họa trước khi c.h.ế.t chứ?"

Từ Chẩn dồn hết tâm trí vào đó mà nhìn.

"Thật ra nàng ấy vẫn chưa viết xong."

Ta chậm rãi thêm nét dưới ánh mắt dò xét của hắn.

"Đây không phải là chữ Từ."

Một nét ngang, một nét dọc, lại một nét dọc...

Khi hình dạng chữ dần hiện rõ, Từ Chẩn đột ngột đứng bật dậy, tay đập mạnh lên bàn, khóe mắt như muốn rách toạc ra, cứ như vừa nhìn thấy điều gì đó kinh hoàng tột độ.

Đó là một chữ “Đức”.

Ta thưởng thức biểu cảm của hắn: "Đại nhân quả nhiên thông tuệ, xem ra đã lĩnh ngộ rồi."

Từ Chẩn từ từ ngẩng đầu, ánh mắt tối tăm, giọng nói run rẩy"Không thể nào! Ngươi lấy gì chứng minh?"

Ta rút tay về.

"Tại sao sau khi Lạc Ninh qua đời, Thái tử lại bệnh nặng kéo dài, nằm liệt giường? Còn Bệ hạ thì vì cớ gì mà một mực hạ lệnh phế bỏ ngôi Thái tử?"

Ba tháng trước.

Hôm ấy, ta bẩm báo với Bệ hạ việc Thái tử lâm bệnh, Lý Tuyên liền truyền lệnh cho ta dẫn hắn tiến vào mộng cảnh của Lý Thừa Đức.

Giấc mơ của Thái tử điện hạ mờ tối, u ám.

Ta xách một chiếc đèn lồng, rọi sáng khắp bốn phía.

Lý Tuyên mới nhìn rõ: "Đây là Phượng Nghi cung ư?"

Cánh cửa điện vốn đóng chặt bỗng mở ra từ bên trong, Lý Thừa Đức chậm rãi bước ra, tay cầm một ngọn nến dài.

Gió thổi khiến ngọn lửa lay lắt, hắn dùng tay che lại để chắn gió, giữa hai hàng mày là nét u sầu mịt mờ.

Lý Tuyên hỏi: "Nó định đi đâu thế?"

Chúng ta men theo bước chân Lý Thừa Đức.

Chẳng mấy chốc hắn đi ngang qua một tiểu điện, cung nữ canh đêm bên ngoài bị tiếng bước chân làm cho bừng tỉnh.

"Thái tử điện hạ, sao ngài lại tới đây?"

"Đêm khuya khó ngủ, chỉ là nhân tiện tản bộ đôi chút mà thôi."

Lý Thừa Đức không bước vào tiểu điện, mà tiếp tục đi tới, rồi bỗng dừng chân"Nến dễ tắt, ngươi đi lấy thêm một ngọn đèn khác. Cô sẽ chờ ở đây."

Cung nữ lĩnh chỉ rời đi, Lý Thừa Đức liền quay lại, đẩy cửa bước vào.

Lý Tuyên theo sát phía sau, trông thấy người nằm trên giường chính là Lạc Ninh đã qua đời, liền vô thức lùi một bước.

Còn Lý Thừa Đức thì ngồi xuống mép giường, lặng lẽ nhìn Lạc Ninh.

Một lát sau, hắn cầm chiếc gương bên gối lên, nghiêng ngọn nến, để sáp nến nhỏ xuống mặt gương.

[:]

"Trước kia người không hỏi ta chọn thế nào, giờ ta cũng không hỏi lựa chọn của người."

"Quý phi nương nương, người cứ yên tâm mà đi."

Dưới ánh nến leo lét, gương mặt hắn loang lổ vết nước mắt.

Lý Tuyên nghi hoặc nhìn hành động của hắn: "Nó đang làm gì thế?"

"Để mặt gương không phản chiếu rõ nữa."

"Trước kia nghe nói quý phi cứ khăng khăng để gương bên gối, ta từng nghi ngờ nàng ta biết thuật khống mộng."

Lý Tuyên sững sờ: "Vậy là… là Thừa Đức đã g.i.ế.c nàng sao?"

Lý Thừa Đức mặt không biểu cảm, cẩn thận bôi đều sáp lên mặt gương.

"Mẫu thân, ta chỉ có thể gọi người một tiếng mẫu thân thôi."

"Ai bảo người đã đem ta và tam đệ hoán đổi."

Câu ấy vừa thốt ra, Lý Tuyên như bị sét đánh, đứng c.h.ế.t trân tại chỗ.

Lý Thừa Đức đặt lại gương về chỗ cũ, từ từ mở cửa điện ra, không ngờ lại thấy hoàng đế sắc mặt âm trầm đứng ngay cửa.

"Phụ hoàng!"

Lý Thừa Đức kinh hãi, lùi lại nửa bước, "Sao người lại ở đây?"

Hoàng đế giơ cao tay, một cái tát trời giáng giáng xuống, đánh Lý Thừa Đức ngã nhào ra sau.

"Bệ hạ sau khi biết sự thật chuyện Lạc Ninh tráo con, muốn lập lại đứa trẻ do mình và hoàng hậu sinh ra làm thái tử."

"Chỉ là hắn không muốn gây chuyện ồn ào, ngay cả hoàng hậu được sủng ái bao năm cũng bị giấu giếm."

Sắc mặt Từ Chẩn trắng bệch, giọng nói cũng lúc to lúc nhỏ.

"Thừa Đức… Nó g.i.ế.c Lạc Ninh sao?"

"Không g.i.ế.c thì lòng chẳng yên, g.i.ế.c rồi thì đêm đêm mất ngủ."

Ta nói đến đây, giọng trầm xuống đầy bi ai"Chỉ là thái tử điện hạ tâm địa không đủ tàn nhẫn, không muốn chiếm lấy ngôi vị vốn không thuộc về mình, nên mới nhờ ta mượn mộng cảnh, báo lại với bệ hạ."

" Nhưng … nhưng tại sao nàng ấy lại làm như vậy?"

Từ Chẩn khó tin, đưa tay chạm vào chữ kia.

"Bởi vì nàng không thể không làm thế. Ngay khoảnh khắc nàng nhìn thấy gương mặt đứa bé sơ sinh ấy."

Ta tìm được mộng tâm của Lạc Ninh, cũng nhìn thấy toàn bộ chân tướng năm xưa.

Lúc ấy, nàng vừa vượt qua Quỷ Môn Quan sinh hạ đứa trẻ, nghiêng đầu nhìn vào bọc tã.

Ban đầu là niềm hạnh phúc còn sống sót sau cơn nguy kịch, nhưng ngay sau đó, trong mắt nàng lại hiện lên vẻ kinh hoàng, đứa bé này quá giống cha ruột của nó.

Chỉ là khi ấy, cả hậu cung đều đang dồn hết sự chú ý vào việc hoàng hậu hạ sinh, nên không ai phát hiện điểm bất thường này.

Lạc Ninh run rẩy đưa tay chạm lên mặt đứa bé, nhịp tim mỗi lúc một dồn dập.

Nhưng ngay khi định ra tay bịt c.h.ế.t nó, có lẽ vì không nỡ, có lẽ vì hận thù, một tia sáng lóe lên trong đầu nàng.

Nàng nhét khăn tay vào miệng đứa bé, giấu nó vào trong lớp áo.

Nữ nhân mới sinh thân thể còn sưng phù, có bụng lớn cũng là chuyện thường tình.

Nàng dự định vòng ra phía sau điện, sang bên hoàng hậu.

Ai bảo đêm đó hai người họ lại bị sắp xếp nghỉ ngơi ở hai phòng sát vách.

Nàng áp sát tường, lắng nghe động tĩnh trong phòng bên, rồi giả bộ đến thăm hoàng hậu Từ Trĩ.

Mọi người đều đang bận bịu đi ra đi vào.

Nàng càng lúc càng đến gần, đứng ngay sau lưng bà đỡ.

Ánh mắt đầu tiên, nàng thấy rõ, Từ Trĩ sinh một hoàng tử.

Trời ơi! Nếu là một bé gái thì nàng chẳng thể làm gì, ngay cả ông trời cũng đứng về phía nàng!

Đại cung nữ của Phượng Nghi cung hớn hở chạy ra ngoài báo tin.

Sau khi bà đỡ cắt rốn, liền bảo cung nữ bế đứa trẻ đi tắm rửa.

Thần Nữ Khống Mộng

Chương 40