Ta nhìn hắn, lòng rối bời như tơ vò.
Đêm nay Phùng Thông ép hỏi đến mức này, hiển nhiên đã hạ quyết tâm.
Nếu không nói ra Nhan Huyền là ai, có lẽ ta còn giữ được thân mạng, nhưng Chẩm Nguy nhất định phải chết.
Nhưng nếu nói thật với ngài ta, thì ta biết phải đối diện ra sao?
Ta vừa chần chừ đôi chút, lưỡi d.a.o kia đã chuẩn bị vung xuống.
Ta liền đưa tay ngăn lại, m.á.u tươi tuôn trào, đỏ rực một mảng trên cánh tay.
"Ta nói!"
Chẩm Nguy hoảng hốt kêu lên: "Khương Tiễn!"
Phùng Thông lập tức hạ lệnh dừng tay.
Ta run rẩy cúi đầu, giọng khàn đặc, chậm rãi thuật lại cố sự xưa.
"Mười lăm năm trước, Nhan tiểu công tử và Lục Cửu phiêu bạt hơn nửa năm, cuối cùng bị bán đến Minh Châu."
Phùng Thông hoài nghi: "Minh Châu?"
" Đúng, Minh Châu."
Ta từ từ ngẩng đầu nhìn nàng, chợt nở nụ cười mang vẻ thâm thúy.
"Thái hậu, có lẽ người đã từng nghe qua vụ án Minh Châu?"
Sắc mặt Phùng Thông lập tức trắng bệch.
Ta mỉm cười ngắm nhìn vẻ mặt ấy, bật cười lạnh lẽo.
"Xem ra người đã biết, vậy thì ta không cần nói thêm. Giờ người chất vấn ta rằng Nhan tiểu công tử đang ở đâu..."
Ta nhìn bàn tay đẫm máu, khẽ cười nhạt nhẽo.
"Nếu hắn có chút may mắn, ắt đã qua đời. Bằng không, e rằng đang phiêu bạt chốn thanh lâu nào đó. Xui rủi hơn, có lẽ đã bị kẻ khác nuôi dưỡng làm vật mua vui nơi hậu viện."
"Thái hậu, chi bằng người đừng tìm nữa. Một kẻ đã chẳng ra người, ma chẳng ra ma, tìm để làm gì?"
Một ánh bạc loé lên, lướt qua trước mắt ta.
Trong đêm tối nặng nề, Phùng Thông đã rút kiếm, run rẩy chỉ thẳng vào ta.
"Ngươi nói càn! Vụ án Minh Châu... Minh Châu cách Kim Lăng cả vạn dặm, sao nó có thể ở đó..."
Mũi kiếm cũng theo giọng nói của nàng mà run rẩy bần bật.
Ta nghiêng người tránh mũi kiếm, ngửa đầu cười to, nụ cười gần như điên loạn.
"Ta không nói càn! Người không tin sao?"
Ta khẽ ngập ngừng chốc lát rồi nói"Bên hông của Nhan tiểu công tử có một nốt ruồi son giống như cánh hoa mai, người làm mẹ, chắc vẫn còn nhớ chứ?"
Phùng Thông sững người.
"Sao ngươi biết? Ngươi đã thấy nó ở đâu?"
Ta khẽ nhếch cằm, nở nụ cười giễu cợt.
"Người nói xem, nơi đó, sao ta lại biết được chứ? Biết đâu ta đã từng mua hắn một đêm ở thanh lâu thì sao. Thái hậu nương nương, chi bằng cứ theo manh mối ấy mà tra xét, biết đâu còn có rất nhiều người từng nhớ đến mỹ nhân ấy."
Bên cạnh, Chẩm Nguy đang nhìn ta đầy quái dị.
Ta làm như không thấy.
Phùng Thông đã bị ta chọc giận, nghiến răng nói: "Khương Tiễn, ngươi là muốn chết, đúng không?"
Thanh kiếm kia đã đặt sát cổ ta.
Ta nghiêng đầu, nụ cười nửa vời vương trên khóe môi, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng.
"Thôi thì ta không giỡn với nương nương nữa. Hắn c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t trong ngày xảy ra vụ án Minh Châu, là ta g.i.ế.c hắn."
Phùng Thông nhìn chằm chằm ta, bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, lặng thinh không nói một lời.
Không biết giằng co hồi lâu, nàng đột nhiên buông tay, kiếm rơi “keng” xuống đất, lưỡi kiếm cắt đứt mấy lọn tóc, chao đảo rồi nằm im.
"Giết nàng ta."
Âm thanh nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy.
Thái hậu xoay mình, bước đi trong vô định, chẳng cần ai đỡ nâng.
Bóng dáng cô độc nặng nề ấy loạng choạng bước xuống thềm đá, rồi trượt chân, ngã nhào vào lớp tuyết dày, nằm bất động như một khối băng giá.
Không ai dám đến gần.
Chẳng mấy chốc, từ chỗ ấy vang lên tiếng nức nở ai oán, giọng đầy bi thương và tuyệt vọng.
"Tiểu Chẩm, ngươi nghe thấy không?"
Chẩm Nguy lặng lẽ nhìn ta.
Ta chăm chú lắng nghe, tiếng khóc ấy theo gió lạnh lan ra, nghe trong đêm giao thừa lại càng bi ai thấu tận tâm can.
Nỗi tuyệt vọng và đau khổ này, mới là sự hối hận tận cùng của nhân gian.
Dù có trễ mười mấy năm, cũng đủ khiến người ta đau thấu tâm can.
Thị vệ trước mặt chậm rãi rút kiếm, ánh bạc phản chiếu lên khuôn mặt ta.
"Khương quốc sư, đắc tội rồi."
Ta liếc nhìn Chẩm Nguy, ngửa cổ, khẽ nhắm mắt.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, hai tiếng "Dừng tay!" đồng thời vang lên.
Chẩm Nguy lao đến đè ta xuống đất, lấy thân mình che chở cho ta.
[:]
Sở Vô Yếm từ trên trời giáng xuống, một kiếm bổ thẳng xuống, mạnh mẽ hất văng thanh kiếm kia ra xa.
Ta vừa mở mắt liền thấy bóng dáng ấy.
Đây không phải lần đầu hắn cứu ta, ta cũng chẳng nhớ rõ là lần thứ mấy rồi.
Ánh nhìn chậm rãi hạ xuống, mới thấy Chẩm Nguy.
"Sư phụ."
Hắn nghiêng đầu, khẽ mỉm cười.
"Nhìn gì vậy?"
Trên đầu truyền đến tiếng của Sở Vô Yếm, ngữ khí dõng dạc"Thái hậu nương nương, vi thần đã tra được tung tích của Nhan tiểu công tử!"
Ta và Chẩm Nguy liếc mắt nhìn nhau, trong mắt là sự ăn ý không lời.
Sở Vô Yếm liếc nhìn ta một cái, chạy đến bên cạnh Phùng Thông, ghé tai nói mấy câu.
Phùng Thông vội vàng bò dậy khỏi tuyết, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, quay đầu nhìn Chẩm Nguy từ xa, ánh mắt run rẩy, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Chẩm Nguy mặt không biểu cảm.
Phùng Thông vội vàng bước tới trước mặt chúng ta, tóc tai y phục dính đầy tuyết bùn, trông cực kỳ chật vật.
Bà ta ngơ ngác nhìn Chẩm Nguy, có lẽ là gần gũi quá lâu ngày mới gặp lại, nhất thời chẳng biết nói gì, lại quay sang hỏi ta"Là nó sao?"
Ta không trả lời.
Phùng Thông mím môi thật chặt, dán mắt nhìn Chẩm Nguy, cười cứng ngắc.
"Là con, đúng không? Ta thật ngu ngốc, sao lại không hiểu lời Khương Tiễn nói chứ! Nàng nói chính là con... chính vì là con nên nàng mới biết trên người con có nốt ruồi son."
Trong chốc lát, vui buồn đan xen.
Giọng Phùng Thông run rẩy không kiểm soát được, nghẹn ngào từng hồi, lại cố sức nén xuống.
Chẩm Nguy lạnh nhạt nói: "Ta không biết Thái hậu đang nói gì."
Phùng Thông nhìn mặt hắn, chậm rãi đưa tay ra, Chẩm Nguy liền khẽ né tránh.
Động tác nhỏ bé đó, lập tức đập tan hy vọng của Phùng Thông.
"Huyền nhi..."
Tiếng nức nở đau đớn bị nghẹn lại trong cổ họng.
Phùng Thông siết chặt miệng, nước mắt trào ra không ngừng, rỉ qua từng kẽ ngón tay.
Chẩm Nguy nhìn bà ta khóc không dứt, mặt càng thêm lạnh lùng tàn nhẫn.