Mộng cảnh chợt biến hóa.
Lan Tiêu đang chơi đùa trong phòng, còn Tiêu Ngọc Lăng thì đứng ngoài hành lang, trò chuyện cùng một vị nam tử.
"Đa tạ Đại nhân lần trước đã tương trợ. Mấy ngày nay ta có tự tay may vài đôi giày tất, muốn nhờ Đại nhân chuyển vào giúp."
Vị nam tử cười, định khẽ nắm lấy tay nàng.
"Ngọc Lăng, nàng cũng là người chốn phong trần, sao lại không hiểu rõ rằng tội tình nặng nề như vậy, e rằng cả đời cũng khó lòng thoát khỏi, cần gì phải tự chuốc khổ vào thân?"
Tiêu Ngọc Lăng khẽ rút tay về, cười miễn cưỡng: "Nếu Đại nhân có lòng, thì cứ đến thanh lâu tìm ta. Dù sao đây cũng là nhà của ta mà."
Kẻ kia nhìn nàng, có phần trách móc: "Chẳng phải đến thanh lâu thì phải tốn bạc sao?"
Tiêu Ngọc Lăng không hề nổi giận, trái lại nụ cười càng thêm dịu dàng. Tiễn hắn đi rồi, nàng ngồi thẫn thờ trên bậc thềm, trong đáy mắt thoáng hiện giọt châu.
Lan Tiêu thuở ấu thơ nằm tựa đầu trên gối nàng.
"Mẫu thân, phụ thân đâu rồi? Người đang khóc ư..."
[:]
Tiêu Ngọc Lăng gượng cười, ôm con vào lòng, vùi mặt vào vai con mà khóc càng thêm nức nở.
Lan Tiêu từ xa nhìn lại, mắt nàng cũng ánh lệ.
Mộng cảnh lại xoay chuyển.
Nơi ta và Lan Tiêu đang đứng, đã là một tòa phủ đệ hoa lệ tinh xảo.
Tiêu Ngọc Lăng ăn mặc càng thêm rực rỡ lộng lẫy, người hầu vây quanh, khí thế đầy mình.
Xem ra lúc này nàng đã là đệ nhất danh kỹ thành Kim Lăng.
Nàng vội vã bước vào đại sảnh, trong có một vị đại nhân đang chờ sẵn.
Lan Tiêu khi ấy chưa đầy bốn tuổi, ngoan ngoãn ngồi trong ghế bành nhỏ.
"Tiêu Ngọc Lăng, đêm hội chùa Tiêu Kim, ngươi có phải bị một vị công tử họ Nhan dây dưa, nên mới chậm trễ lúc xuống núi?"
Tiêu Ngọc Lăng kinh ngạc: " Đúng là có người như vậy, uống chút rượu rồi chặn đường ta, nhưng ta không hề để ý."
Vị đại nhân kia nói: "Không sao. Bổn quan tìm ngươi không phải để hỏi tội, mà có chuyện muốn thương lượng. Ngươi có muốn cứu tình lang năm xưa vì ngươi mà g.i.ế.c người vào ngục không?"
Tiêu Ngọc Lăng kinh hãi, vội quỳ xuống dập đầu.
"Đại nhân, xin cứ phân phó."
Người kia trầm ngâm hồi lâu, nhìn nàng nói"Cho dù phải gả cho người khác, ngươi cũng đồng ý sao?"
Tiêu Ngọc Lăng lặng người một lúc, rồi ngẩng đầu lên nhìn ông ta, ánh mắt tha thiết"Chỉ cần đại nhân thả chàng ấy ra, ai cũng được, ta đều nguyện gả."
Giọng nàng khựng lại: " Nhưng con gái ta thì sao..."
"Không cần lo. Đứa bé, bổn quan sẽ giao lại cho phụ thân nó."
Khung cảnh nhẹ nhàng lay động, chớp mắt đã đến đêm khuya, bốn bề tĩnh lặng, dường như đang là giờ tý canh ba.
Xe ngựa lặng lẽ dừng lại ở cửa sau của một con hẻm.
Lan Tiêu sáu tuổi ngồi trong xe.
Nam tử xoa đầu nàng, giữa lông mày tràn đầy lo lắng.
"Lan Nhi, con ngoan ngoãn ngồi yên, đừng xuống xe. Phụ thân đi xem mẫu thân con tới chưa."
Ta và Lan Tiêu cùng theo người đó quay lại viện.
Vừa qua khỏi một cánh cửa, đã nghe thấy trong đêm tối tiếng cãi vã yếu ớt.
"Tiện nhân! Tiền của ta đều tiêu vào ngươi rồi, ngươi còn dám trốn sao? Nếu không phải ta bám theo thì…"
Ngay sau đó là tiếng phụ nhân gào thét đầy thê lương.
Nam tử kia lập tức biến sắc, chạy vội về phía ấy: "Ngọc Lăng! Ngọc Lăng!"
Tới chính sảnh, trong bóng tối không thấy gì, chỉ nghe tiếng khóc nức nở khe khẽ.
Nam tử hạ giọng gọi, lần mò về phía trước: "Ngọc Lăng?"
Đột nhiên cánh cửa bị hất tung, nam tử kia mở to mắt trong bóng tối, ngã thẳng về phía trước, để lộ ra một gương mặt hung tợn độc ác của kẻ phía sau.
"Gian phu!" – Hắn khinh bỉ nhổ một ngụm nước bọt về phía nơi nam tử vừa nhìn đầy tình cảm, "Dâm phụ!"
Đúng lúc ấy, Lan Tiêu phát ra tiếng hét chói tai, như thể trông thấy ma quỷ.
"A! Hắn… hắn là…"
Nàng bám chặt lấy ta, thân thể run lên bần bật.
"Hắn là phụ thân ta …"
Người đàn ông kia lục lọi khắp nơi nhưng chẳng tìm được thứ gì, chẳng bao lâu liền ra hậu viện, nhìn thấy chiếc xe ngựa.
Hắn vén màn xe, nhìn thấy Lan Tiêu.
"Chậc, còn có cả một đứa con nít."
Hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện vàng bạc châu báu đều trên xe ngựa, lập tức nở nụ cười mãn nguyện.
Hắn bế Lan Tiêu xuống, đặt nàng trong viện chờ mình, rồi dùng xe ngựa chở hai cái xác đến bờ sông hộ thành, ném t.h.i t.h.ể xuống nước.
Làm xong hết tất cả, hắn mới quay lại, bế Lan Tiêu lên xe.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, rồi quay lại nhìn Lan Tiêu, thong thả đánh xe đi.
"Mẫu thân ngươi, ả tiện nhân kia, năm xưa khiến ta mất con trai, cho nên ông trời mới bắt ả đền lại cho ta một đứa."
Chiếc xe ấy không biết đi về phương nào.
Lan Tiêu đã như người mất hồn.
"Thì ra mẫu thân ta là Tiêu Ngọc Lăng... thì ra hắn cũng chẳng phải phụ thân ta... thì ra ta là nữ nhi của Tiêu Ngọc Lăng..."
Trong mắt nàng là bi thương và bất lực, song lại xen lẫn một tia nhẹ nhõm khôn tả.
"Cảm ơn tỷ, Khương Tiễn."
Thân thể Lan Tiêu dần trở nên hư ảo, nàng đã sắp sửa tỉnh lại khỏi mộng cảnh.
Vài ngày sau, Lý Tuyên, sư phụ của ta, cũng đến thăm.
"Phù Khương, không ngờ ngươi lại sắp thành thân."
Ta cúi đầu chải tóc, ánh mắt đoan trang, nụ cười nơi khóe môi chẳng tài nào che giấu"Sư phụ, ta thực lòng ái mộ chàng."
Người nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của ta, khẽ hỏi: "Hắn cũng thật lòng đối đãi với ngươi chăng?"
Ta nhìn vào gương, khẽ gật đầu: "Chàng còn có lòng thành hơn vạn phần."
Sư phụ thoáng nhìn ta một cái, cũng cười theo.
"Ngươi vẫn cứ như tiểu hài tử vậy. Lần trước khóc đến c.h.ế.t đi sống lại, lần này lại cười vui vẻ, khiến ta thật chẳng rõ lòng ngươi."
Nụ cười của ta khẽ chững lại đôi chút, nhìn vào hình bóng Lý Tuyên trong gương, lòng dâng lên nỗi lưu luyến khôn nguôi.
"Sư phụ, sau khi chúng ta thành thân sẽ rời khỏi kinh thành. Người một thân một mình ở lại, thiết nghĩ phải cẩn trọng gấp bội."
Ta đã kể với người mối nhân quả rối rắm giữa Lan Tiêu và Phùng Thông.
Hiện tại Lan Tiêu vẫn chưa biết nghĩa phụ mình là phu quân trước của Thái hậu, cũng không hay mẫu thân nàng vì Thái hậu mà chết, nên mới một lòng trung thành với Phùng Thông…