“Ngươi biết không, hắn cũng thích ngươi, chỉ tiếc hắn là chính nhân quân tử, không làm ra được chuyện dùng thân thể của ta để thỏa mãn một tiện nhân như ngươi!"
Nhan Huyền cúi đầu, si mê hôn lên mặt ta, hôn đi từng giọt lệ đang lăn dài.
"Ngươi nói ngươi thích hắn, nhưng ngươi đâu có hiểu hắn …"
Hắn kề sát tai ta, giọng nói tựa hồ nhuốm đầy đau thương"Chỉ có ta, chỉ có ta nguyện thay hắn, để ngươi yêu lấy linh hồn hắn, nhưng lại tận hưởng thân thể của ta. Dẫu vậy, vì cớ gì trong lòng ngươi vẫn nhớ đến hắn?"
Ta lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn: "Ai nói ta còn nhớ đến hắn?"
Nhan Huyền nghe vậy, mày khẽ cau lại, ánh mắt khóa chặt vào ta. Bàn tay hắn cầm d.a.o từ từ hạ xuống, lưỡi d.a.o trượt đến trước n.g.ự.c ta.
"Thật sao? Vậy càng hợp ý ta.”
“Vậy thì ngươi nói đi, nói rằng Khương Tiễn là một nữ nhân dâm đãng bạc tình, rằng nàng ta chỉ muốn cùng một cái xác c.h.ế.t do chính mình đoạt mạng, ân ái triền miên đến suốt đời suốt kiếp. Nàng ta đã sớm quên Lục Cửu là ai, hận không thể chưa từng cứu lấy hắn. Nàng ta đợi đến tận hôm nay, mới biết người mình yêu lại là kẻ đã c.h.ế.t từ lâu! Ngươi nói đi!"
Ta nhìn hắn chằm chằm, chỉ cảm thấy một nỗi đau thấu tận tim gan, đau đến mức suýt ngất lịm.
Tựa như hắn đã cắm con d.a.o đó vào sâu trong tim ta, khuấy nát m.á.u thịt, băm vụn ngũ tạng lục phủ, khiến ta đau đến không thể thốt nên lời.
Nhan Huyền lạnh lùng quyết tuyệt nhìn ta: "Ngươi nói đi, nếu không ta sẽ g.i.ế.c ngươi."
Ta nhìn hắn thật lâu, nước mắt bất chợt lăn dài trên má, rồi trong lòng bỗng nảy sinh một sự quyết đoán lạ thường, nghiêng người dâng n.g.ự.c lên trước mũi dao.
"Ngươi g.i.ế.c ta đi."
Ánh mắt hắn thoáng qua tia hoảng loạn, lập tức rút d.a.o về. Khóe môi hắn khẽ cong lên một nụ cười thê lương.
"Thật là tình thâm ý trọng."
Ánh mắt hắn chợt rưng rưng, khóe môi vương ý cười mà chẳng rõ là giễu cợt hay bi thương"Ta sẽ không g.i.ế.c ngươi đâu, Khương Tiễn. Nếu ta muốn g.i.ế.c ngươi, chỉ cần nói với Phùng Thông rằng ngươi đã làm gì với ta, bà ta nhất định sẽ lăng trì ngươi cho đến chết. Nhưng c.h.ế.t như vậy lại quá dễ dàng cho ngươi rồi."
Hắn tựa hồ e sợ ta tự vẫn, liền giấu con d.a.o ra sau lưng. Hai ngón tay hắn bóp chặt cổ ta, ánh mắt điên cuồng tràn ngập hận thù.
"Ta muốn cưới ngươi. Ta muốn ngươi ngày ngày đêm đêm đều nhìn thấy ta, mỗi đêm đều gọi tên ta, cùng ta ân ái triền miên.”
“Mỗi sớm mai thức giấc, ngươi đều phải nhìn thấy ta nằm bên cạnh. Vài năm sau, ngươi còn phải sinh con nối dõi cho ta.”
“Con cái của chúng ta vĩnh viễn sẽ không hay biết rằng, mẫu thân của chúng từng đoạt mạng phụ thân."
"Đợi đến khi ngươi trăm tuổi về già, c.h.ế.t rồi cũng sẽ phải hợp táng với ta. Trên bia mộ ngươi cũng sẽ khắc bốn chữ 'Nhan Huyền chi thê', tên ngươi và tên ta vĩnh viễn ở cạnh nhau. Con cháu đời đời của ngươi, đều sẽ cúng bái ta!"
Ta nhìn hắn không chớp mắt, kinh hãi đến mức hồn phách như lìa khỏi thể xác, chẳng thốt nên lời.
"Tiểu Chẩm…"
Bàn tay trên cổ ta lập tức siết chặt. "Gọi tên ta!"
Ta lập tức nghẹt thở, vội vã thốt lên: "Nhan Huyền…"
Hắn hài lòng buông tay ra: "Thật ngoan, sư phụ."
Hắn dùng đầu ngón tay chà mạnh môi ta. Ánh mắt hắn đột nhiên thất thần, chẳng rõ đang suy tính điều chi.
"Chỉ tiếc là ngươi cứ mãi không chịu thừa nhận. Kỳ thực, Lục Cửu vẫn còn sống đó thôi. Ngươi sẽ không để hắn chạm vào ngươi.”
“Nếu hắn dám mang cái thân thể không chút hấp dẫn kia đến gần ngươi, ngươi sẽ ra tay g.i.ế.c hắn, phải không?"
Ta quay mặt đi, nhưng hắn lại ép ta xoay mặt về, ánh mắt lạnh lùng dõi theo ta.
"Sao vậy, sư phụ? Chẳng lẽ ta nói sai ư? Ngươi cũng chỉ vì gương mặt này của ta mà mới có thể gọi ra tên của hắn thôi…"
"Đủ rồi!"
Ta phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, giọng nghẹn lại"Ngươi đừng nhắc tới hắn nữa! Ta cầu xin ngươi để cho hắn được yên nghỉ dưới suối vàng."
Nhan Huyền thoáng sững người, đôi môi mím chặt, giọng nói lạnh băng như băng tuyết[:]
"Yên nghỉ? Vậy năm năm ta phải nhìn các ngươi liếc mắt đưa tình, sao ngươi không nghĩ đến việc để ta được yên nghỉ?"
Ta yếu ớt cúi đầu: "Xin lỗi. Khi đó ta không biết Di Hồn thuật sẽ thất bại."
Nhan Huyền dịu dàng nâng mặt ta lên, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, lời lẽ chân thành"A Tiễn, ngươi không thể nói vậy. Nếu thành công, thì ta sẽ không thể ở bên ngươi nữa. Và cũng không cần nói xin lỗi, bởi vì ta đã nghĩ kỹ rồi, nên xử lý hắn thế nào."
Ta lập tức hoảng hốt nhìn hắn: "Ngươi muốn làm gì?"
Nhan Huyền thân mật ngồi sát ta, một tay ôm eo, một tay nắm cằm ta, ép ta quay đầu nhìn về phía chiếc bàn.
Nét mặt ta dần trở nên vặn vẹo.
Còn hắn lại ngây ngốc bật cười, cúi đầu si mê hôn lên cổ ta, giọng nói pha lẫn sự ngây thơ và độc ác"Trước đây ngươi không cho ta làm chuyện đó trước bài vị hắn … Cho nên lần này trước khi thành thân, ta đã cho người đưa hắn đến rồi … Cuối cùng thì hắn cũng có thể nếm trải nỗi đau của ta rồi …"
Ta nhìn về phía bàn.
Trên đó, tấm bài vị nguyên bản không đề tên, giờ đã được hắn khắc lên tên của Lục Cửu.
Khoảnh khắc ấy, m.á.u trong người ta như đông cứng lại hoàn toàn.
Lưỡi d.a.o lạnh lẽo khéo léo luồn vào trong y phục ta, nhẹ nhàng cắt đứt vài dải lụa buộc.
Nhan Huyền chậm rãi áp sát, ánh mắt dán chặt vào ta như kẻ mất hồn, giọng nói mang theo một sự hưng phấn quỷ dị.
"A Tiễn, ta đang nghĩ, hắn cũng đang nhìn chúng ta, còn ngươi thì sao?"
Ta nghe thấy câu đó, thậm chí còn hy vọng đó chỉ là ảo giác…
Nhưng đối diện với ánh mắt nóng rực kia, ta bỗng cảm thấy buồn nôn và sợ hãi, không thể tin nổi mà trừng mắt nhìn hắn.
Không ngờ, hắn đã đến bước đường này …
Trước đây ta vì muốn trốn tránh trách nhiệm, thậm chí còn muốn sai rồi thì cứ sai tiếp.
"Nhan Huyền, nghe ta nói."
Ta cẩn thận nhìn hắn: "Là ta sai rồi, ta chưa từng thích hắn, thật đấy.”
Hắn nghe vậy, không có phản ứng gì, chỉ nhíu mày, lời nói lạnh lẽo"Sao ngươi có thể nói ra lời như vậy? Người ta đang nhìn chúng ta đấy."