Thần Nữ Khống Mộng

Chương 9

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Trong Xuân Mộng điện, sắc xanh thẫm u ám bao trùm, Lý Tuyên đã chờ đợi từ lâu, giọng điệu đã có phần thiếu kiên nhẫn"Vì sao mỗi khi khanh vắng mặt, trẫm lại thấy như chẳng thể tự do khống chế mọi thứ?"

"Thần đã tu học hơn mười năm, bệ hạ mới chỉ nhập môn được một tháng."

Lý Tuyên cứng họng, sau đó bước lên vài bước, đột nhiên nhìn chằm chằm ta"Sở Vô Yếm đã từng thấy dung mạo thật của khanh chăng? Nếu dung mạo ấy không phải không thể gặp người, hà cớ gì lại phải dùng sa che mặt?"

"Chỉ là thói quen thôi. Bệ hạ muốn xem ư?"

Ta làm động tác định vén khăn, Lý Tuyên lại vội vàng phất tay: "Thôi đi."

Hắn sốt ruột muốn gặp người khác.

Người giai nhân đoan trang kia lại lặng lẽ hiện thân sau rèm châu ngọc.

Ta lập tức bị Lý Tuyên đuổi ra ngoài điện.

Ta len lén đến bên song cửa, nhìn thấy Lý Tuyên đang trò chuyện cùng giai nhân kia.

Vì nàng là hình ảnh do ý niệm trong lòng hoàng đế biến ra, chẳng hề liên quan đến người thật, nên tất nhiên dịu dàng chiều lòng, vạn sự đều ưng thuận.

Ta chẳng có hứng thú lén xem xuân mộng, chỉ hiếu kỳ về thân phận chân chính của người này.

Trong mộng, nếu hình ảnh hiện ra rõ nét chân thực, chứ chẳng mờ mịt hư ảo, thì thường là kẻ đã từng gặp gỡ ngoài đời thực.

Lý Tuyên thân là đế vương, cớ sao trên đời này lại có người hắn từng trông thấy mà vẫn không thể có được?

Ta búng tay một cái, mộng cảnh lập tức đình trệ.

Lý Tuyên và giai nhân bất động như pho tượng, ta liền tức tốc dịch chuyển đến trước mặt họ, cúi đầu quan sát kỹ dung mạo giai nhân kia, khắc ghi từng đường nét.

Sau đó, ta trở lại bên ngoài điện, khôi phục dòng chảy mộng cảnh.

Đứng trước cửa Xuân Mộng điện, ta từ từ đưa tay ra, lòng bàn tay hướng vào trong điện, chậm rãi thu các ngón lại.

Trước mắt ta, cung điện ấy dần thu nhỏ, càng lúc càng bé, cho đến khi hóa thành một con cá xanh biếc linh động, lướt vào tay áo ta.

Cảnh vật xung quanh ta lập tức chìm vào màn đêm tĩnh mịch.

Chớp mắt, ta đã lơ lửng giữa khoảng không đen kịt như mực, gỡ chiếc gương nơi thắt lưng, quẳng xuống phía dưới.

Tấm gương vừa chạm đất, liền hóa thành một mặt gương lớn tựa mặt hồ, trải rộng vô biên, soi rọi thân ta, và cả vạn vật đang bơi lượn quanh mình ta. Đó là vô số mộng ngư muôn hình vạn trạng, phát ra ánh sáng rực rỡ, chính là những giấc mộng.

Ta rút ra chú mộng ngư xanh biếc vừa thu vào tay áo, thả vào giữa đàn cá.

Ở một góc xa xôi quạnh hiu, còn có một chú mộng ngư màu vàng nhạt, bị giam trong chiếc lồng bạc.

Nơi đây là mộng cảnh của ta.

Không có giấc mộng của Lý Tuyên, chỉ có giấc mộng của riêng ta.

Hoặc có thể nói rõ ràng hơnTrong cõi thế gian này, mộng cảnh của bất kỳ ai, chỉ cần ta nguyện ý, đều có thể hóa thành mộng cảnh của riêng ta.

Đó mới thực sự là “Khống Mộng Thuật”.

Đó mới thực sự là “Khống Mộng Sư”.

Ta đưa tay xuyên qua đàn mộng ngư đang bơi lượn.

Những con cá tựa luồng ánh sáng ngũ sắc trượt qua lòng bàn tay ta, chỉ trong chốc lát, ta đã tìm được giấc mộng của Lan Tiêu.

Ta gạt những mộng ngư khác sang một bên, tách riêng chú cá ấy ra.

Nó vây quanh thân ta, thân hình càng lúc càng lớn hơn, tốc độ cũng thêm phần mau lẹ, phần bụng phóng ra ánh sáng rực rỡ, tựa dải lụa là mềm mại, bao phủ lấy toàn thân ta.

Ta ngay tức thì tiến vào trong mộng của Lan Tiêu.

Trong mộng, nàng đã lên đến ngôi vị Quý phi, đắc ý đạp Lạc Ninh dưới gót sen.

Ta ẩn thân một bên quan sát trong chốc lát, thầm nghĩ, cũng nhờ Lạc Ninh giờ đây không dám thi triển Khống Mộng Thuật, nếu không với tính tình của nàng ta, quyết không để Lan Tiêu được yên ổn.

Ta đánh thức nàng.

Lan Tiêu tỉnh lại, khẽ bối rối: "Khương cô nương..."

Ta hiện ra dung nhan của mỹ nhân đã thấy trong mộng của Lý Tuyên, nhưng người đó lại vô cảm, hệt như một con khôi lỗi.

"Người này, ngươi đã từng gặp trong cung chưa?"

Lan Tiêu trầm ngâm ngẫm nghĩ.

Đây là giấc mộng của nàng, vừa nghĩ đến, một bức họa bỗng hiện ra giữa không trung, bay vào tay ta.

"Đây chẳng phải là Thái hậu sao? Ta từng thấy tranh vẽ của người …"

Nghe đến đây, tay ta khẽ run rẩy, cuộn tranh rơi xuống đất, lăn vài vòng, lộ ra nhan sắc khuynh thành của mỹ nhân ấy.

Đúng là Thái hậu...

"Vậy người vẫn còn sống chứ?"

Ta ôm một tia hy vọng.

"Đương nhiên rồi. Thái hậu nương nương vâng mệnh thánh chỉ mà trấn giữ lăng tẩm, chỉ là không ở trong cung."

Thôi rồi, hỏng bét thật rồi.

Tuy nói mộng cảnh thiên biến vạn hóa, chẳng hề bị ràng buộc, dân chúng trong mộng có tạo phản xưng đế cũng không bị coi là phạm thượng.

Vốn chỉ là một giấc mộng xuân, ta vốn cho rằng hắn không thể gây ra trò gì quá đáng.

Nhưng tình cảnh của Lý Tuyên lúc này lại khiến ta cảm thấy bất an.

Lan Tiêu chăm chú nhìn ta: "Xảy ra chuyện gì sao?"

Ta hoàn thần trở lại, khẽ mỉm cười: "Chỉ là một vấn đề nhỏ nhặt mà thôi. Ngươi cứ ngủ tiếp đi."

Ngón tay ta khẽ chạm lên trán nàng.

Lan Tiêu vừa bị ta điểm trúng, thần sắc mơ màng, thân thể liền ngửa ra sau.

"Khương cô nương!"

Muôn ngàn cánh hoa bay lượn giữa không trung, vững vàng đỡ lấy thân thể nàng.

Lan Tiêu ôm vòng hoa rực rỡ trong lòng, trên gương mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng, ngẩng đầu nhìn lên cao.

Lúc này, ta đã biến mất không còn tăm hơi.

Trong giấc mộng tối tăm quạnh hiu, ta một mình nằm trên mặt gương vô biên, ngước nhìn đàn mộng ngư ngũ sắc không ngừng bơi lượn trên không trung.

Mộng, là dục vọng của con người.

Dục vọng trên đời có muôn vàn chủng loại, người người đều có chốn để đắm chìm.

Ngay cả đế vương cao quý trên vạn người cũng có những điều không thể làm được, cho nên mới lao đầu vào mộng cảnh, mà làm ra những chuyện hoang đường.

Nhưng ta sớm đã chẳng còn những thú vui như hắn nữa.

Khống Mộng Sư, dù trong mộng hay ngoài mộng, tâm trí luôn phải giữ phần tỉnh táo.

Khi ta tu luyện Khống Mộng Thuật đến đỉnh cao, những dục vọng phản chiếu nơi mắt ta đều chỉ là hư ảo phù du, mà ta cũng triệt để đoạn tuyệt với giấc mộng.

Thần Nữ Khống Mộng

Chương 9