Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc

Chương 182: Bí mật của Tần Xu, sắp không thể giấu được

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~11 phút

Tạ Lan Chi nghe được tên Quách Tuệ Phương, nhíu mày, nhấc chân đi đến bên cạnh Thất gia.

Tần Xu bên kia hoàn toàn không hay biết gì, đè thấp giọng nói: “Chắc chắn, cô ta tên là Quách Tuệ Phương, hiện tại bị nhốt ở trại giam, tôi muốn ông dựa theo cách của tôi để giải quyết cô ta!”

Tạ Lan Chi cúi người ghé sát vào ống nghe điện thoại, rõ ràng nghe được giọng nói mềm mại rất dễ nhận ra của Tần Xu cố tình đè thấp.

“!” Biểu cảm trên mặt anh ta đọng lại, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, còn có sự nghi ngờ khó hiểu đậm đặc.

Tần Xu!

Sao lại là cô ấy!

Làm sao cô ấy lại liên hệ được với Thất thúc!

Thất gia vừa thấy biểu cảm của thiếu gia nhà mình, liền biết đại khái là nhận ra người phụ nữ đối diện.

Ông ta vươn ngón tay có vết chai, chọc chọc cánh tay Tạ Lan Chi, lúc đối phương ngẩng đầu lên, không tiếng động hỏi: “ Tôi nên nói thế nào?”

Tạ Lan Chi không nói gì, cúi người đi lấy giấy và bút trên bàn, nhanh chóng viết gì đó.

Tần Xu bên kia nửa ngày không có được đáp lại, nghi hoặc mở miệng: “Thất gia?”

Thất gia ho khan một tiếng: “ Tôi đây, đợi một lát, tôi châm điếu thuốc.”

Ông ta thật sự móc ra một điếu thuốc châm lên, ánh mắt vội vàng nhìn Tạ Lan Chi vẫn đang viết.

Rất nhanh, Tạ Lan Chi đưa cuốn vở với nét chữ mạnh mẽ phóng khoáng đến trước mặt Thất gia.

Thất gia nheo mắt lại, ra vẻ lão làng hỏi: “Cô bé, cô muốn tôi ra tay thế nào?”

Tần Xu đang đứng ở bốt điện thoại, nhìn Tần Hải Duệ đang đợi cô cách đó không xa, môi đỏ hé mở, giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Lái xe tông, tông gãy hai cánh tay của cô ta, kéo người ra ngoài, dùng chân đạp lên cánh tay cụt của cô ta, phải đạp cho chảy máu, đạp đến khi xương cốt chọc rách da thịt, lột sạch quần áo cô ta ném trên đường, để cô ta sống sờ sờ c·hết vì mất máu.”

Khi Tần Xu nói lời này, không hề hay biết Tạ Lan Chi đứng bên cạnh Thất gia, đã nghe toàn bộ, trong chốc lát thay đổi sắc mặt.

Khuôn mặt tuấn tú văn nhã của anh ta, bị bao phủ một tầng khói mù lạnh lẽo, ánh mắt cũng lộ ra ánh sáng sắc bén làm người ta sợ hãi.

Thất gia nhíu mày, không biết nên trả lời thế nào, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh.

Tạ Lan Chi lại trên cuốn vở nhanh chóng viết ra một hàng chữ, đưa qua.

Thất gia chớp chớp mắt, ánh mắt nghi ngờ nhìn thiếu gia nhà mình, đối diện với một đôi mắt lạnh băng đầy hàn ý.

Ông ta căng thẳng nuốt nước miếng, giọng nói ra vẻ hờ hững hỏi: “Người đều lột sạch, vậy có cần tìm người làm nhục cô ta không?”

Thất gia lau mặt, đây tuyệt đối không phải ý của ông, mà là thiếu gia làm ông hỏi như vậy!

Tần Xu bên kia lập tức đưa ra đáp lại: “ Tôi không có tâm lý biến thái vặn vẹo như vậy, ông chỉ làm những việc ông nên làm thôi!”

Cô sẽ không có chút khoái cảm trả thù nào sau khi Quách Tuệ Phương bị người khác làm nhục.

Chuyện như vậy, sẽ chỉ làm cô cảm thấy ghê tởm!

Tần Xu muốn cho Quách Tuệ Phương thể nghiệm, sự tuyệt vọng và đau khổ khi c·hết của cô kiếp trước, chứ không phải vừa ghê tởm đối phương, lại còn phải ghê tởm chính mình!

Biểu cảm trên mặt Thất gia khó tả sự dồn nén, ý tứ lời Tần Xu nói, cứ như ông có tâm lý biến thái vặn vẹo vậy.

Ông ta nhìn về phía Tạ Lan Chi với biểu cảm lạnh như băng, người sau cúi xuống đôi mắt, không có ý tứ gì.

Thất gia bắt đầu tự do phát huy: “Cô bé, cô thành niên chưa? Có hiểu quy tắc trên giang hồ không?”

Tần Xu nói: “Rừng cây bàng đông thành Kinh Giao, là nơi các ông giao dịch, tôi ở đó đặt mười con cá chiên nặng hai cân.”

Thất gia bật cười: “Hiện giờ giá vàng bốn năm chục, mười con cá chiên phải có bốn năm vạn, cô nương, quả là món hời lớn đấy!”

Tần Xu ngầm nhíu mày, ngữ khí không kiên nhẫn: “Rốt cuộc ông có nhận không? Không nhận tôi tìm người khác!”

Thất gia thầm nghĩ, cái này đâu phải là ông có thể làm chủ.

Tạ Lan Chi nhấc lên mi mắt, đối với Thất gia không tiếng động nói ra một chữ—— nhận!

Thất gia lập tức nói: “Nhận! Đương nhiên nhận! Tiền đưa đến cửa, nào có đạo lý không nhận.”

“Vậy tôi chờ tin tốt của ông!”

Tần Xu nói xong, trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Thất gia nhìn chằm chằm ống nghe điện thoại bị cắt, biểu cảm rất dồn nén.

Cô gái này có chút ngạo, giọng nói cũng mang theo một sự quen thuộc khó tả.

Thất gia cắt điện thoại, vừa mới chuẩn bị muốn nói gì, Tạ Lan Chi lên tiếng: “Phái người đi lấy mười con cá chiên kia.”

“Vậy tôi sẽ sắp xếp người đi ngay!”

Không đến nửa giờ sau, mười con cá chiên mà Tần Xu đặt ở rừng cây bàng, được sắp xếp chỉnh tề trên bàn.

Tạ Lan Chi cầm lấy một thỏi vàng trong đó, lật xem mặt sau, nhìn thấy dấu vết bị người dùng d.a.o rạch.

Mặc dù dấu vết đã bị hủy, anh ta vẫn nhận ra, đây là rương vàng mà Tôn gia đã tặng cho Tần Xu.

Đây là loại vàng mười không lưu thông ra ngoài, ở mặt sau có ký hiệu chuyên thuộc của các gia tộc lớn.

Ánh mắt Tạ Lan Chi càng thêm trầm, nắm chặt thỏi vàng trong tay, mu bàn tay gân xanh nổi lên.

Thất gia thấp thỏm bất an hỏi: “Thiếu gia, người phụ nữ kia có phải có vấn đề không?”

Tạ Lan Chi nhấc lên mi mắt, lộ ra ánh sáng sắc bén đầy xâm lược: “Ghi nhớ giọng nói của cô ấy, sau này cô ấy lại gọi điện thoại tới, bất luận là yêu cầu gì đều phải đồng ý, xong việc nhớ rõ báo cho tôi một tiếng.”

Thất gia cái gì cũng không hỏi, cung kính cúi đầu: “Hiểu rồi!”

Đôi mắt như mực của Tạ Lan Chi bỗng nhiên trở nên ôn nhu: “Về sau thái độ đối với cô ấy khách khí một chút, xem cô ấy như tôi mà đối đãi.”

“……” Thất gia trợn tròn mắt.

Lời này thông tin thực sự có chút lớn.

Nhân vật thế nào, mới có thể được xem như chủ tử mà đối đãi, đáp án dường như đã … rõ như ban ngày.

Tạ Lan Chi đem mười con cá chiên gói lại, “Hôm nay coi như tôi không có đến đây, chuyện chú đã đáp ứng người ta, phải thể hiện sự thành ý tuyệt đối.”

Thất gia gật đầu: “ Tôi biết rồi.”

“Chú tranh thủ thời gian, nhanh chóng hành động.”

“Hiểu rồi——”

Thất gia lần này thuận lợi đưa người ra khỏi phòng.

Khi Tạ Lan Chi lên xe, ông ta bỗng nhiên mở miệng: “Thiếu gia, qua một thời gian nữa ngài có phải muốn đi Hương Cảng không? Tình hình bên đó vô cùng loạn, mấy đại xã đoàn cực kỳ kiêu ngạo, chuyện c.h.é.m người trên đường đều làm được, người dân hiện tại khổ không nói nên lời, có cần tôi dẫn theo các anh em đi trước thăm dò đường không?”

“Các người đi trước Vân Quyến thị đợi lệnh, có tình hình gì, tôi lại thông báo cho các người.”

“Được——”

Tạ gia.

Tần Xu về đến nhà, cởi quần áo cất vào trong túi, đè ở dưới cùng trong tủ quần áo.

Cô khoanh chân ngồi trên mép giường, cọ rửa một lớp vật thể trong suốt đóng lại trên lòng bàn tay.

Thời đại này kỹ thuật vân tay còn chưa thành thục, cô vẫn không dám thả lỏng cảnh giác.

Dòng dõi Tạ gia như vậy, đừng vì cô mà phải chịu ảnh hưởng danh dự gì.

Sắc mặt Tần Xu một mảnh bình tĩnh, không hề cho rằng hành động của mình quá tàn nhẫn.

Cô chỉ là đem những việc Quách Tuệ Phương đã từng làm với cô, gậy ông đập lưng ông thôi.

Kiếp trước, Tần Xu vì nhất thời mềm lòng, dẫn đến chính mình c·hết thảm đầu đường.

Đời này, cô nhất định phải từ căn bản bóp c·hết Quách Tuệ Phương!

Không chỉ là Quách Tuệ Phương, tất cả những người tổn thương cô kiếp trước đều phải trả lại hết! Trong mắt Tần Xu hiện lên một tia lạnh lùng tàn nhẫn, đời này cô chiếm được tiên cơ, có rất nhiều thời gian để từ từ trù tính.

Nghĩ đến Thất gia, trong mắt Tần Xu hiện lên một chút ánh sáng phức tạp.

Kiếp trước cô từng giao tiếp với Thất gia vài lần, đó là một nhân vật thiết cốt tranh tranh (tâm ý kiên định), nhưng ông ta vì muốn g·iết một nhân vật lớn ngoại quốc, đã tự hy sinh bản thân.

Nhân vật lớn bị g·iết, khi đến Kinh Thị thăm hỏi và khảo sát, Thất gia trên người cột thuốc nổ, ôm lấy người đó cùng nhau nổ c·hết.

Tần Xu đến giờ vẫn không hiểu, Thất gia tuổi đã lớn như vậy, tại sao lại đi lên một con đường tuyệt vọng.

Không biết đời này, đối phương còn có đi lại con đường cũ không.

Tần Xu đem tất cả dấu vết trên người rửa sạch sẽ, đứng dậy đi phòng trẻ con bên cạnh.

“Ôi chao! Thiếu gia Thần Thần, con không thể nhét chân vào miệng thiếu gia Đông Dương!”

Tần Xu còn chưa vào nhà, đã nghe thấy tiếng kinh hô của A Hoa tẩu.

Tiểu bảo nhét chân vào miệng đại bảo?

Hai anh em này đang làm gì?!

“Bốp——”

Trong phòng truyền đến âm thanh rất nhẹ, Tần Xu nhìn thấy bàn tay thịt nhỏ của Tạ Đông Dương, vỗ đánh lên khuôn mặt nhỏ của Tạ Thần Nam.

Vừa vặn thấy một màn như vậy, Tần Xu nhịn không được khóe môi run rẩy.

Chẳng lẽ đây là cái gọi là, đánh đệ đệ phải từ khi còn sớm?

A Hoa tẩu lập tức đau lòng nói: “Ối chao! Thiếu gia Đông Dương, con không thể đánh em, đều đỏ rồi kìa!”

Tần Xu đi lên trước, nhìn hai đứa trẻ rất có linh tính, trong mắt có chứa cảm xúc, tò mò hỏi: “Bọn họ đây là xảy ra chuyện gì?”

A Hoa tẩu đau đầu nói: “Thiếu phu nhân, có thể là cơ thể ngài quá tốt, hai vị tiểu thiếu gia hấp thu dinh dưỡng tương đối đầy đủ, họ hiện tại mỗi ngày một khác, không chỉ biết bò, còn động một tí là ôm nhau đùa giỡn.”

Tần Xu khó hiểu hỏi: “Không phải nói, trẻ con phải mấy tháng sau mới có thể bò sao?”

A Hoa tẩu: “Bình thường thì là như vậy, có thể là tiểu thiếu gia nhà chúng ta thể chất tốt.”

Tần Xu ngồi ở mép giường, sờ xương cốt của con trai cả, lại đi sờ xương cốt toàn thân của con trai nhỏ, phát hiện họ phát triển rất nhanh.

Là thật sự rất nhanh! Gần như bắt kịp với trẻ con bình thường sáu bảy tháng.

Tần Xu nghĩ đến việc cô đã dùng thuốc tắm khi mang thai, cảm thấy trong đó có lẽ có ảnh hưởng gì đó.

“Bốp——!”

Ngay khi Tần Xu đang trầm tư, tiểu bảo giơ tay nhỏ lên, một cái tát đánh vào mặt đại bảo.

Âm thanh rất thanh thúy, mấy người trong phòng đều nhìn qua.

Đại bảo bị đánh một cái tát, đôi mắt trong trẻo như nước hiện lên chút nước.

Mọi người tại đó cho rằng nó muốn khóc, thì đại bảo lật người, cọ cọ bò đến trên người tiểu bảo, bốp một cái tát trả lại.

“Oa oa oa!!!”

Tiểu bảo gào một tiếng khóc, âm thanh lớn khủng khiếp, nhưng lại không thấy chảy nước mắt.

“……” Biểu cảm của Tần Xu rất mơ màng.

Cô theo bản năng bế con trai nhỏ lên, giọng nói ôn nhu dỗ dành: “Ngoan, không khóc không khóc, tiểu bảo ngoan…”

Tiểu bảo bị bế lên vừa đạp chân, gót chân nhỏ linh hoạt đạp vào mặt đại bảo.

Một màn này, được Tần Xu rõ ràng nhìn thấy.

Cô rũ mắt nhìn tiểu con trai trong lòng, trong mắt không thấy chút lệ nào… Phát hiện nó dường như có chút thiếu đòn!

“Oa oa oa!!!”

Đại bảo bị đạp một chân, cũng đi theo gào lên, giọng lớn vang dội, nghe thì rất ấm ức.

Tần Xu chớp chớp mắt, biểu cảm mơ hồ, ai tới nói cho cô, tại sao hai đứa trẻ mới sinh chưa đến một tháng, lại như là người tinh vậy.

Hai đứa con gào mà không rơi lệ, tại đây cùng cô đấu trí đấu dũng à?

Tần Xu lặng lẽ đem tiểu con trai đặt xuống bên cạnh đại con trai, xoay người đi ra ngoài.

Phía sau tiếng khóc đột nhiên im bặt.

Tần Xu đi gần đến cửa, trên mặt lộ ra biểu cảm quả nhiên là vậy, hai đứa con thơm mềm của cô, theo ba của chúng phúc hắc lại khó chiều.

Tần Xu không dừng lại tiếp tục đi ra ngoài, giọng nói mỉm cười vang lên trong phòng: “A Hoa tẩu, tiếp theo mặc kệ bọn chúng làm gì đều không cần ngăn cản.”

A Hoa tẩu vừa mới chuẩn bị tiến lên dỗ hai đứa trẻ, mặt đầy nghi hoặc, miệng vẫn nhanh chóng nói: “Vâng——”

Nằm trên giường, không ai để ý đến, đại bảo và tiểu bảo nhìn nhau một cái.

Hai đứa cứ như bị đứng hình, đối diện vài phút.

Có thể là xác định Tần Xu sẽ không đến, hai anh em ánh mắt như tia lửa va chạm, cùng lúc bắt đầu hành động.

Hai tay nhỏ chân nhỏ ôm nhau, vừa vặn vừa đánh nhau, ngươi cho ta một chân, ta cho ngươi một cú đ.ấ.m nhỏ, ngươi vỗ ta một cái, ta cào ngươi một cái.

Hai anh em thế lực ngang nhau, ai cũng không chịu thua, thỉnh thoảng phát ra tiếng y nha, giọng sữa non nớt.

Điều duy nhất làm người ta yên tâm là, cơ thể hai đứa nhỏ rất mềm, đánh nhau với nhau cứ như cào ngứa vậy.

Đến khi hai anh em thể lực tiêu hao gần hết, thân thể dựa vào nhau, ngươi chen ta ta chen ngươi, ai cũng không nhường ai.

Họ chen nhau mệt mỏi, thân thể liền tựa vào nhau, mí mắt bắt đầu đánh nhau. Chẳng bao lâu, lại động tác thuần thục mà ôm nhau, như là anh em dính liền trong bụng mẹ ôm nhau mà ngủ.

Tần Xu ghé vào cửa xem, khóe mắt đuôi lông mày đều tràn đầy ý cười, cô sinh con thật đúng là không giống người thường.

“A Xu đang xem gì?”

Phía sau Tần Xu truyền đến, giọng nói âm sắc trong trẻo, âm cuối nâng lên, mang theo một chút lười biếng quen thuộc của người đàn ông.

Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc

Chương 182: Bí mật của Tần Xu, sắp không thể giấu được