Khương Miểu cúi đầu, nhìn ba kẻ nam nữ nằm chồng chất lên nhau, lòng kinh ngạc đến tột độ. Con bé thật sự không thể tin nổi, ba con người vạm vỡ ấy lại bị một tay Khương Mật đánh cho hôn mê.
Con bé ngẩng đầu, ngước nhìn Khương Mật. Chị Mật Mật sao lại có sức mạnh phi thường đến thế...
Khương Mật đang dỗ dành đứa bé cứ thế gào khóc. Con bé này vốn dĩ đã hay mít ướt, nay lại bị trải qua một phen kinh động như vậy, khóc đến nỗi thở không ra hơi, mặt mày đỏ bừng.
Khương Mật vốn không thạo chuyện bồng bế trẻ nhỏ, lấy đâu ra kinh nghiệm dỗ dành. Cô chỉ lẳng lặng đút cho cục cưng một chút 'nước tiên' trong không gian. Đứa bé mút lấy mút để, lát sau liền nín bặt. Chắc là bụng rỗng, bột nhão kia làm sao đủ no được.
Khương Miểu cũng chẳng bận tâm truy hỏi vì sao chị Mật Mật lại có sức mạnh phi thường như vậy. Đây rõ ràng là chuyện tốt! Chị Mật Mật có thể tự bảo vệ mình, về sau sẽ không còn phải lo sợ nguy hiểm. Sắp tới đi làm việc ở cục công an thành phố, chắc chắn cũng sẽ an toàn hơn nhiều. Con bé hỏi: “Chị Mật Mật ơi, giờ mình phải làm sao đây?”
Khương Mật đáp: “Chúng ta cứ chờ thêm một lát xem sao, nhỡ đâu còn đồng bọn của chúng rình mò bên ngoài.”
Hai chị em đợi thêm một lúc, liền có tiếng gõ cửa ầm ĩ từ bên ngoài. Một giọng nói gay gắt vang lên: “Ai đang đứng giữ xí bệt thế kia? Có ý thức một chút đi chứ, đây là cái nhà xí công cộng hay nhà xí của nhà mình à?”
Khương Mật mở hé cửa. Người phụ nữ đứng bên ngoài vừa nhìn vào cảnh tượng bên trong nhà xí, nơi vốn dĩ chật hẹp, nên mọi thứ bày ra rõ mồn một. Bà ta sững sờ.
Trên nền đất lạnh lẽo, ba kẻ trung niên nằm chồng chất lên nhau, sáu cẳng chân duỗi thẳng ra ngoài, trông không rõ sống chết. Vết m.á.u loang lổ khắp nơi, dính cả trên quần áo của chúng, khiến người ta nhìn vào đã thấy rợn tóc gáy. Bà ta hoảng sợ lùi lại mấy bước, ánh mắt nhìn Khương Mật đầy vẻ kinh hoàng, đến nỗi tiểu tiện cũng không kìm được. Bà ta hét chói tai: “Có án mạng rồi!” Rồi chỉ thẳng vào Khương Mật: “Cô… cô tránh xa tôi ra!”
Những người xung quanh nghe tiếng đều ngó nghiêng, cố chen qua khe cửa để nhìn vào trong. Máu me đỏ choét đúng là làm người ta khiếp vía. Trông Khương Mật lúc này chẳng khác gì vừa ra tay sát hại người khác, ánh mắt mọi người nhìn cô như thể nhìn một kẻ g.i.ế.c người điên loạn vậy.
Một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp, lại còn đang bế trên tay một đứa bé, làm sao có thể gây ra chuyện ghê rợn đến vậy chứ?
Một người đàn ông trung niên, dáng người vạm vỡ, cũng chẳng e ngại Khương Mật trông có vẻ yếu đuối, bèn xoa tay xông tới, chỉ vào cô: “Này cô gái, cô định làm gì đây?”
Khương Mật đáp: “Thưa chú, cháu và em gái cháu vẫn đứng yên ở đây, không hề động đậy. Xin chú ai đó làm ơn gọi giúp nhân viên tàu một tiếng. Ba kẻ kia là bọn buôn người.”
Mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn chằm chằm Khương Mật, vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. Thế nhưng nhìn hai chị em Khương Mật và Khương Miểu đều xinh đẹp, ăn mặc lại gọn gàng tươi tắn, quả thực chẳng giống những kẻ buôn người chút nào.
Khương Mật tiếp lời: “Cháu là thanh niên trí thức ở Lạc Thành Lĩnh, lần này về thành phố là để dự hôn lễ của chị hai. Anh hai cháu cũng đang ở trên chuyến tàu này. Cháu có cả giấy giới thiệu của đại đội hẳn hoi. Xin bà con giúp đỡ gọi nhân viên tàu. Ba kẻ này chưa c.h.ế.t đâu, chỉ là bị hôn mê vì cái khăn tẩm thuốc mê mà chúng mang theo. Cháu và em gái vẫn đứng đây, chẳng chạy đi đâu được cả.”
Khương Miểu cũng lên tiếng: “Cứ gọi nhân viên tàu tới là mọi việc sẽ rõ ràng ngay thôi.”
Xa xa, Khương Trạch vừa đi nhà xí về, liền không thấy Khương Mật và Khương Miểu ở chỗ ngồi. Thoạt đầu anh cũng không lo lắng mấy, nhưng đợi một lúc lâu mà hai em vẫn chưa quay lại, lòng anh liền bắt đầu thấp thỏm. Anh đứng dậy hỏi một chú đang ngồi gần đó, người này đã tỉnh táo hơn chút, nói rằng Khương Mật và Khương Miểu đi theo người phụ nữ bế đứa bé vào nhà xí.
Khương Trạch vội vàng đi tìm, hành lang tàu đông nghịt người, quả thật không dễ dàng gì để tìm thấy hai em. Anh luồn lách qua đám đông mà chạy tới. Chưa đến nơi đã chợt nghe thấy tiếng ồn ào từ phía này.