Đồng chí công an còn khuyến khích ông ta: “Chỉ cần ông khai báo càng nhiều, đó sẽ là công lao. Công lao càng lớn, thời gian ngồi tù sẽ càng được rút ngắn.”
Những lời này quả nhiên khiến Phùng Thông thành thật khai báo tất cả.
Ông ta khai rằng ban đầu mình hoàn toàn không hay biết chuyện gì. Nhưng Hoàng Thiên Hà thường xuyên mang tiền về cho gia đình, nói là đi làm bảo mẫu bên ngoài kiếm được. Đến lần này ông ta mới vỡ lẽ ra, thì ra Hoàng Thiên Hà chính là kẻ buôn người! Bà ta sẽ tìm những công việc bảo mẫu, nếu nhà chủ không có con, bà ta làm một thời gian rồi lại viện cớ quê nhà có việc, từ chức và tìm nhà tiếp theo.
Nếu gặp phải gia đình nào có phụ nữ mang thai, hoặc trong nhà có sẵn con nhỏ, hay thậm chí là nhà hàng xóm có con, bà ta sẽ nghiêm túc làm việc, cố gắng chiếm được sự tín nhiệm của gia chủ. Rồi đợi đến khi có cơ hội thuận lợi, bà ta sẽ ôm đứa bé đi mất.
Về phần những bức thư giới thiệu hộ khẩu, tất cả đều là giả mạo. Anh cả của Hoàng Thiên Hà đã tìm người làm giả chúng.
Còn là tìm ai làm thì ông ta cũng không hề hay biết.
Đồng bọn hắn chạy khắp cả nước, thỉnh thoảng cũng có dính dáng đến chuyện buôn người, bắt cóc phụ nữ và trẻ con, nhưng cụ thể thì hắn không rõ. Đây là lần đầu tiên hắn ra tay cùng bọn chúng, trước kia chỉ ở nhà làm ruộng, giờ mới biết hai tầng nhà của hắn ở quê được cất lên từ những phi vụ như thế này.
Công an tiếp tục hỏi hắn, hai đứa nhỏ bị bắt cóc từ đâu, và lần này định đưa đi những đâu.
Phùng Thông khai đại khái địa chỉ của hai đứa nhỏ là con của một gia đình công nhân trong nhà máy thép ở thành phố Liêu Phong. Bà nội bọn trẻ hình như là một cán bộ có chức có quyền trong nhà máy ấy, còn về phần định đưa chúng đi đâu, hắn cũng không biết.
Công an vừa răn đe vừa hứa hẹn, rằng chỉ cần hắn thành thật khai báo, vì đây là lần đầu phạm tội, tội không quá nghiêm trọng, nên cứ khai rõ ràng là được.
Phùng Thông lại khai thêm một vài chi tiết, nhưng đáng tiếc hắn thực sự biết quá ít. Công an sau đó ra ngoài mang biên bản lời khai vào, rồi thông báo với Bành Nhạc những tin tức cụ thể về hai đứa nhỏ.
Thành phố Liêu Phong và thành phố Hà nằm sát nhau. Sau khi Hoàng Thiên Hà bắt cóc bọn trẻ, thị ta không dám ở lại Liêu Phong mà chạy sang thành phố lân cận để bắt tàu hỏa.
Bành Nhạc vừa định gọi điện cho công an thành phố Liêu Phong thì đã có điện thoại gọi đến. Đó là phó cục trưởng cục công an thành phố Liêu Phong, báo tin đã tìm được cha mẹ của bọn trẻ. Cả gia đình họ đều là cán bộ công nhân viên của Nhà máy thép Phàn Sơn, trong đó bà nội của hai đứa bé là phó xưởng trưởng.
Nhà máy thép Phàn Sơn là một trong ba nhà máy thép hàng đầu của Trung Quốc. Tên của nhà máy này thường xuyên xuất hiện trên các mặt báo.
Hôm nay, cha mẹ bọn trẻ đã lên tàu hỏa. Vì khoảng cách khá xa, nhanh nhất cũng phải đợi đến trưa mai mới có thể tới Tân Thành.
Từ đầu dây bên kia, vị phó cục trưởng khẩn khoản thỉnh cầu Bành Nhạc nhất định phải tận tình chăm sóc Phương Phương và Viên Viên. Mọi chi phí cho hai bé xin cục công an tạm ứng trước, chờ cha mẹ chúng đến Tân Thành sẽ hoàn trả gấp đôi. Ông cũng không quên bày tỏ lòng cảm ơn sâu sắc đến ba người đã cứu Phương Phương và Viên Viên. Vị phó cục trưởng này chính là cậu của hai đứa nhỏ, còn dặn dò rằng bé hay cười thì gọi là Phương Phương, bé hay khóc thì gọi là Viên Viên.
Bành Nhạc cho biết Phương Phương và Viên Viên đều cực kỳ ngoan ngoãn. Các bé đã được uống sữa bột lúa mạch, thay tã sạch sẽ và hiện đang được các cô công an trong cục tận tình chăm sóc, không cần phải lo lắng.
Sau khi cúp điện thoại, Bành Nhạc nhìn về phía Khương Mật với vẻ mặt vô cùng phức tạp. Đứa nhỏ đầu tiên Khương Mật cứu được là con cháu của một gia đình quyền thế ở Kinh thành, giờ lại cứu được một cặp song sinh, xem ra gia cảnh của chúng cũng chẳng kém cạnh chút nào.