Đợi đến mười một giờ đêm, bố Khương Ái Quốc thấy Khương Mật ngáp một cái, vội vàng nói: "Mật Mật đi tàu xe mệt mỏi mấy ngày nay, sớm nên nghỉ ngơi thôi."
Khương Mật nhìn theo mọi người về phòng ngủ. Về phần Khương Miểu, cô bé đã ngủ say từ lâu rồi.
Ngày hôm sau, sau khi ăn điểm tâm, tất cả mọi người chuẩn bị đi làm. Khương Mật nói với mẹ Khương: "Mẹ, con đến nhà Nhạc Ninh một chuyến, buổi trưa con không về ăn cơm đâu ạ."
Lưu Vân muốn dẫn Tiểu Tương Bao đi, đứa nhỏ đã lớn thế này rồi cũng không cần phải hao tâm tốn trí quá mức. Thế nhưng Tiểu Tương Bao cứ thế ôm chặt lấy đùi dì Mật, nằng nặc không chịu rời, còn hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Khương Mật dắt Tiểu Tương Bao: "Chị dâu, để Tiểu Tương Bao đi với em nhé."
Lưu Vân nói: "Em đến nhà người ta làm khách, sao có thể mang theo một đứa bé như thế. Miểu Miểu hôm nay cũng sẽ đi cùng chị dâu đến nhà hàng quốc doanh chơi."
Khương Mật tỏ vẻ không sao cả.
Mẹ Khương nói: "Mật Mật con đừng bận tâm, hôm nay con cứ tự đi chơi đi."
Tiểu Tương Bao còn muốn nói chuyện, nhưng bị bố Khương trừng mắt một cái, lập tức im bặt.
Khương Miểu nói: "Chị Mật Mật, em cùng chị dâu đến nhà hàng quốc doanh đây."
Khương Mật cảm thấy không đi theo cũng tốt, vừa lúc hôm nay có thể lấy dưa hấu, nho, anh đào ra đãi mọi người!
Thật là tốt quá.
Hoa quả như vậy, hẳn là cả nhà cùng nhau ăn mới phải.
Tất cả mọi người đi làm hết rồi, Khương Mật ngồi dưới bậu cửa sổ, lim dim phơi nắng, tự hỏi chẳng hay Dương Giai Hòa lúc này đang làm gì? Cô liền cầm quyển sổ ra, viết cho Dương Giai Hòa một phong thư. Trong thư, cô kể rằng hôm nay thời tiết rất tốt, cuộc sống cũng rất vui vẻ, đồng thời cũng đặc biệt nhớ anh, còn ở bên cạnh vẽ nguệch ngoạc mấy hình trái tim để bày tỏ nỗi nhớ nhung.
Đợi đến chín giờ sáng, cô đeo túi xách đi ra ngoài một chuyến. Khi trở về, trong túi đã đầy ắp, toàn là hoa quả tươi ngon.
Cô đặt tất cả hoa quả lên bàn tiếp khách, sau cùng lại thận trọng lấy thêm hai quả dưa hấu lớn từ trong không gian ra. Cô không dám lấy nhiều quá, e bị người ta nghi ngờ. Tính ra, chỉ ngần ấy hoa quả thôi mà nho và anh đào đã nặng chừng mươi cân, hai quả dưa hấu cũng hơn mươi cân rồi.
Sau đó cô lại gói ghém một ít nho và anh đào, cộng thêm một túi mứt hoa quả khô mang đến nhà Từ Nhạc Ninh. Nhà Từ Nhạc Ninh nằm trong một tứ hợp viện riêng biệt, cách xưởng dệt một quãng đường. Tuy vậy, việc đi xe khá thuận tiện, chỉ cần đi mấy bến, xuống xe rồi đi bộ một đoạn là tới.
Từ Nhạc Ninh không có nhà, chỉ có bà nội Từ ở đó. Bà cũng đã biết mặt Khương Mật, vội vàng mời cô vào ngồi, rồi tất tả rót nước bưng bánh trái đãi khách. Bà bảo Khương Mật cứ ngồi chơi một lát, rồi nói chừng mười một giờ là Từ Nhạc Ninh sẽ về. Bà còn dặn người giúp việc trưa nay làm thêm mấy món ăn.
Khương Mật cười đáp: “Cháu chính là tới ăn chực, lại không kịp báo trước, mong bà đừng thấy cháu phiền phức.”
“Bà ước gì cháu ngày nào cũng đến. Cháu không biết đâu, Nhạc Ninh nhà bà một ngày phải nhắc tới tên cháu tám trăm lần ấy chứ!” Bà nội Từ cười nói. “Nho và anh đào này mua ở đâu mà tươi roi rói thế?” Bà trực tiếp cầm một quả anh đào nếm thử, “Chua chua ngọt ngọt, đúng là mùi vị thơm ngon.”
Khương Mật đáp: “Cháu vừa hay gặp đồng hương mang đồ từ quê ra biếu thân thích trong thành, cháu hỏi có thể xin đổi một ít được không, thế là họ chia lại cho cháu một nửa ạ.”
Bà nội Từ rửa một ít anh đào và nho, giục Khương Mật mau ăn, rồi lại nói: “Hôm qua Nhạc Ninh còn cằn nhằn sao cháu mãi chưa trở về từ tỉnh Bắc.”
Nói chuyện một hồi, đợi đến mười một giờ rưỡi, mẹ của Từ Nhạc Ninh đã về trước. Vừa nhìn thấy Khương Mật, bà cười nói: “Nếu Nhạc Ninh biết cháu đến đây, chắc vui đến cuồng chân mất, có lẽ buổi chiều cũng sẽ xin nghỉ làm cho mà xem. Vừa hay, dì mua được một ít cua, trưa nay sẽ làm thêm món cua xào cay nhé.” Bà liền gọi thím Hà, dặn thím ấy làm thêm món cua.