Khương Mật hô lớn: "Mau trói bọn chúng lại!" Đoạn, cô đưa tay đánh ngất tên cao to.
Mọi người: ???
Cả khoang xe lặng ngắt như tờ, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Khương Mật nói: "Nhìn tôi làm gì? Mau cởi thắt lưng quần ra, trói bọn chúng lại trước đã."
Mấy người nhanh chóng cởi thắt lưng quần, trói chặt hai tên cướp. Ai nấy nhìn Khương Mật với ánh mắt lấp lánh, tựa như nhìn thấy một vị anh hùng.
Vương Tân Lệ hỏi: "Em lợi hại vậy sao?"
Khương Mật nhếch miệng cười: "Sức của tôi hơi mạnh một chút thôi."
Một bác gái xách túi tiền, rụt rè hỏi: "Những thứ này...?"
Khương Mật lấy ví tiền của mình ra, hai khẩu s.ú.n.g cũng đều cất đi. Cô mở túi xách của tên cao to, bên trong toàn là s.ú.n.g ống, còn có một ít tiền! Cô lại đóng túi xách lại, đưa cho Vương Tân Lệ: "Đây là tang vật của bọn tội phạm, chị cứ giữ tạm. Còn phiền bác tài xế Trương phân phát lại tiền cho mọi người." Cô bảo người bán vé mở cửa, tự mình đi xuống một vòng, dặn Giọt Nước Nhỏ tìm kiếm quanh đó.
Kết quả là không có. Khu vực này khá hoang vu, xa hơn chút nữa là núi rừng, chẳng có bóng người.
Hai tên này chẳng có đồng bọn nào khác, chỉ đơn độc kéo nhau đến chốn hoang vu này thôi.
Chờ Khương Mật trở về, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt nhìn cô.
Vương Tân Lệ vẫn ôm túi xách, rụt rè hỏi: "Giờ chúng ta phải làm sao?"
Khương Mật đáp: "Hay là chúng ta đưa hai tên này về đồn công an Tân Thành?"
Về phần công trạng, dĩ nhiên phải để cho người quen. "Sau đó chúng ta lại đi Kinh Thành?"
Tài xế Trương vội vàng nói: "Nghe lời cháu, chúng ta quay về Tân Thành!" Ông ấy khởi động xe, lái rất nhanh, trực tiếp chạy vào nội thành, xe dừng trước cửa cục công an.
Hai tên cao to và lùn đã tỉnh lại, liều mạng giãy giụa. Đáng tiếc, chúng giãy giụa cũng vô ích, tay chân đều bị trói bằng hơn mười chiếc thắt lưng quần, trói thành bánh quai chèo.
Chỉ sợ bọn chúng giãy thoát.
Tên mập chửi bới Khương Mật, dọa sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cô.
Tên cao to nhìn Khương Mật chằm chằm, nghiến răng: "Tao sẽ g.i.ế.c mày."
Ánh mắt hắn ta âm độc, tựa như tẩm thuốc độc. Đây quả là hạng người xấu xa tận cùng, kẻ làm đủ mọi chuyện thất đức, trời không dung đất không tha. Mấy người bên cạnh định nâng hắn xuống đều sợ đến mức lùi hai bước, cả người nổi da gà.
Khương Mật nhấc chân, đạp một cái vào đầu tên cao to: "Kiếp sau đi!"
Một cú đá khiến tên cao to choáng váng, hoa mắt, tai ù đi. Khương Mật nói tiếp: "Cứ mơ rằng các người có thể sống sót mà rời khỏi đây đi, rồi chờ bị bắn!"
Những người khác cũng cố lấy hết dũng khí, xách tay chân hai tên cướp, nâng chúng xuống xe và đưa vào cục công an.
Một đồng chí công an bước tới, cô ấy chính là nữ công an từng chăm sóc Phương Viên lúc trước, rất quen thuộc Khương Mật. Cô hỏi có chuyện gì xảy ra. Khương Mật kể rằng hai tên này có thể là đào phạm từ Kinh Thành, cướp xe khách, cướp bóc, còn mang theo s.ú.n.g ống, cùng với một túi s.ú.n.g và nhiều tiền phiếu.
Nữ công an vừa nghe thấy là chuyện lớn như vậy, vội vàng gọi cục trưởng.
Bành Nhạc: Ngồi yên ở đơn vị mà chiến công tự dưng từ trên trời rơi xuống.
Kinh Thành và Tân Thành gần nhau đến thế, ông ấy đương nhiên biết chuyện ở Kinh Thành. Hai tên này vậy mà lại bị Khương Mật bắt về! Đây quả là một chiến công hiển hách.
Ông ấy vội vàng đi ra. Khương Mật đưa hai khẩu s.ú.n.g và túi hành lý cho ông ấy, rồi kể lại mọi chuyện một cách tỉ mỉ. Tài xế, nhân viên bán vé và các hành khách trên xe cũng đều gật đầu xác nhận, còn kể thêm Khương Mật đã đánh gục hai tên này như thế nào.
Bành Nhạc: !!
Ông ấy hít hà một tiếng, sửng sốt hỏi: "Một mình cháu đánh gục hai tên đó ư?"
Khương Mật đáp: "Cháu chỉ hơi mạnh tay một chút thôi ạ."
Các đồng chí công an khác dùng còng tay còng trực tiếp hai tên này vào phòng thẩm vấn. Những người khác cũng đều ghi chép lời khai, còn các đồng chí công an khác thì kiểm tra vết đạn còn hằn trên thành xe buýt.