Chú Trần mà Khương Mật nhắc đến chính là Trần Hạc Minh, Đội trưởng đơn vị công an, một cán bộ công an lão luyện với kinh nghiệm đầy mình. Đến nhà Trần Hạc Minh, biếu t.h.u.ố.c lá và rượu mừng, ông Trần tỏ ra rất quý mến hậu bối Khương Mật. Ông đã làm đội trưởng được tám năm, và lần này, nhờ công lao của Khương Mật, ông cũng có cơ hội thăng tiến lên vị trí cao hơn. Khương Mật ở nhà chú Trần trò chuyện thêm một lát rồi mới rời đi.
Khương Ngưng hỏi: "Mật Mật, em thật sự không suy nghĩ lại sao?"
Khương Mật mỉm cười: "Không ạ, em đã quyết rồi."
Cô muốn tham gia thi đại học, sau khi tốt nghiệp, sẽ một lần nữa gia nhập ngành công an. Ba năm kinh nghiệm làm việc này sẽ là nền tảng vững chắc trong lý lịch của cô.
Ngày hôm sau, sau bữa sáng, Tô Trân Trân chuẩn bị đến cung tiêu xã. Khương Mật kéo mẹ lại, thì thầm dặn dò vài câu. Tô Trân Trân ngớ người ra một chút: "Liệu có ổn không con?"
Khương Mật quả quyết: "Mẹ cứ nói hết nỗi ấm ức trong lòng ra, sao cho đáng đời ông ta!"
Tô Trân Trân gật đầu đầy kiên quyết. Vừa tới cung tiêu xã, hàng hóa còn chưa bày biện xong, bà đã thấy chủ nhiệm Hà trừng mắt nhìn mình chằm chằm, đôi mắt như hai cái chuông đồng. Tô Trân Trân nghĩ thầm, quả đúng như lời Mật Mật đã nói.
Bà cất tiếng: "Chào buổi sáng, chủ nhiệm Hà."
Hà Văn chẳng vui vẻ gì. Ngày hôm qua, em trai ông ta là Hà Vũ và Liêu Vân đã ở nhà ông ta cả buổi. Liêu Vân khóc lóc kể lể rằng mình bị mất mặt ở xưởng, sau này chẳng còn mặt mũi nào mà gặp ai được nữa, bảo Hà Văn nhất định phải kiếm cớ gây sự với Tô Trân Trân, làm cho bà mất luôn cái ghế nhân viên bán hàng ở cung tiêu xã. Cha mẹ ông ta cũng ra sức xúi giục, rằng phải cho Tô Trân Trân một bài học nhớ đời. Hà Văn vốn đã tức giận, nay lại thấy Tô Trân Trân không chút bận lòng, trong lòng lại càng thêm tức tối.
Hà Văn trỏ ngón tay vào Tô Trân Trân, gằn giọng mắng mỏ: "Mấy giờ rồi hả cô? Sao lại đi làm muộn thế? Không biết đến sớm dọn dẹp quầy hàng à?"
Tô Trân Trân bình thản đáp: "Bây giờ là bảy giờ rưỡi, tôi đến sớm nửa tiếng. Còn quầy hàng, chủ nhiệm xem kìa, sạch bóng loáng rồi!" Bà tiếp lời: "Chủ nhiệm Hà đang kiếm cớ gây khó dễ cho tôi về chuyện ở nhà máy dệt, đúng không?"
Ông ta không ngờ Tô Trân Trân lại nói thẳng toẹt ra như vậy, định tiếp tục mắng thêm thì Tô Trân Trân đã lên tiếng trước: "Chủ nhiệm Hà, chẳng phải ông tính gán ghép con gái tôi sao? Con bé đã đính hôn rồi, tôi cũng đã bao nhiêu lần thay con gái từ chối cháu trai ông rồi còn gì? Ông biết rõ con gái tôi đã đính hôn, vậy mà cứ năm lần bảy lượt đòi sắp xếp cho chúng nó đi xem mắt thì thôi đi, đằng này thằng cháu trai của ông hôm qua còn dám chặn đường con gái tôi ở nhà văn hóa, nói những lời lẽ sàm sỡ!"
"Em dâu ông ở xưởng dệt còn bêu riếu con gái tôi là biếu xén quà cáp để xin việc làm ở nhà máy, lại còn đặt điều vu khống phó giám đốc nhận hối lộ, vì tư lợi cá nhân mà viết thư nặc danh, dựng chuyện nói xấu danh dự người khác một cách trắng trợn như vậy. Hôm nay tôi đi làm sớm, quầy hàng tôi dọn dẹp sạch sẽ, thế mà ông còn nói thái độ làm việc của tôi không nghiêm túc?" Bà nói xong liền bật khóc nức nở, lấy vạt áo chấm nước mắt, nghẹn ngào nói: "Ông là cán bộ quản lý, từng là chủ nhiệm văn phòng phường, thân phận địa vị của ông không hề thấp kém. Nhưng ông cũng không thể cậy thế bắt nạt người dân lành như vậy chứ! Tôi sẽ đi lên ủy ban nhân dân để kêu oan!"
Hà Văn ngây người ra. Ông ta cười lạnh: "Cô cho rằng tôi dễ bị dọa lắm à? Tôi là cán bộ phường, ủy ban nhân dân cũng chẳng làm gì được tôi."
Tô Trân Trân đáp lời: "Ủy ban nhân dân không giải quyết được thì tôi sẽ đi tìm văn phòng phường. Văn phòng phường không giải quyết được, tôi sẽ lên đến ủy ban thành phố. Tôi không tin ông có thể một tay che kín cả bầu trời! Tôi cũng không tin, tôi làm việc chăm chỉ, lại bị ức h.i.ế.p như thế này mà không ai đứng ra can thiệp sao?"