Khương Miểu ngồi ở ghế sau, Khương Mật ngồi ở gióng xe phía trước, cô đưa tay ôm eo Dương Giai Hòa, không kìm được khẽ nhéo một cái, cảm giác thật thích tay!
Dọc theo đường đi, Dương Giai Hòa và Khương Mật trò chuyện về những chuyện mới mẻ ở thôn mình.
Chủ yếu là những chuyện ở trường học. Hiện giờ trường học đã xây xong, chủ đề bàn tán sôi nổi nhất trong thôn hôm nay chính là về vị hiệu trưởng và các thầy cô giáo sẽ về trường.
Mọi người hiển nhiên không dám mơ đến chức hiệu trưởng, nhưng vị trí giáo viên thì có lẽ là có thể tranh thủ được.
Trong thôn có vài người từng học hết cấp ba, ở khu tập thể thanh niên trí thức, hơn nửa số người cũng đều đã học hết cấp ba, giờ đây ai nấy đều bắt đầu lôi sách vở ra ôn tập miệt mài.
Vạn nhất mà được nhận làm thầy cô giáo, thì đâu cần phải ra đồng làm lụng vất vả, mỗi tuần còn được nghỉ một ngày, lại còn có thể lĩnh tiền lương hàng tháng, ở trong thôn cũng được mọi người nể trọng, đúng là một công việc đáng mơ ước!
Khương Mật nói: "Chị Giai Nhân hiện giờ đi làm ở tít tắp xa xôi như vậy, đợi đến mùa đông, thì quả là bất tiện vô cùng. Chi bằng chị ấy trở về thôn mình, làm hiệu trưởng thì sao nhỉ!"
Dương Giai Hòa cúi đầu nhìn Khương Mật, nói: "Em đúng là có gan nghĩ lớn thật. Tư cách của chị hai chưa đủ, nhiều khả năng hiệu trưởng sẽ là người từ huyện điều xuống, nhưng chức chủ nhiệm thì vẫn có thể cố gắng xin được."
Khương Mật gật đầu, nghĩ bụng chủ nhiệm cũng tốt lắm, cứ từ từ từng bước một vậy. Rồi cô lại hỏi han về Hứa Niệm Nhi.
Dương Giai Hòa đáp: "Đồng chí Hứa đã về rồi, chỉ là anh và cô ấy cũng không có dịp tiếp xúc nhiều. Nhưng ngược lại nghe Văn Thần kể lại vài chuyện, cô ấy đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với người nhà, về sau xem như không còn thân thích nào nữa."
Hay quá! Vậy là cái chân của bố cô ấy là giả rồi!
Con đường về thôn vắng lặng, không một bóng người qua lại. Khương Mật kéo vạt áo Dương Giai Hòa: "Anh cúi đầu xuống đây."
Dương Giai Hòa cúi đầu, Khương Mật ngước mặt lên, khẽ hôn anh một cái.
Lòng cô chợt thấy vui vẻ khôn xiết!
Chẳng mấy chốc đã về đến cổng thôn, gặp không ít các cô các thím đang tụ tập dưới gốc liễu trước cổng thôn tán gẫu rôm rả. Thấy Khương Mật và Khương Miểu, một người thím lên tiếng: "Thảo nào hôm nay cô Giai Trung vui vẻ hớn hở thế, lại còn đi cắt thịt heo nữa chứ, hóa ra là Mật Mật với Miểu Miểu đã về đến nhà rồi đây!"
Ở nông thôn, đã định ngày cưới thì cơ bản đã xem như người trong nhà. Khương Mật cười chào hỏi, cầm kẹo mời mọi người ăn. Mấy đứa trẻ con thấy vậy cũng nhao nhao chạy tới gọi "chị Mật Mật", đứa nào đứa nấy líu lo bảo nhớ chị.
Khương Mật cũng vui vẻ chia cho mỗi đứa nhỏ hai viên kẹo ngọt.
Bọn trẻ con ai nấy đều quý mến chị Mật Mật, vì chị là người chị hào phóng nhất cả thôn này.
Sau một hồi trò chuyện rôm rả, Khương Mật cùng mọi người chào tạm biệt rồi quay về khu tập thể thanh niên trí thức.
Hiện giờ, tất cả anh chị em thanh niên trí thức đều đang hăng hái học hành! Thời tiết cũng vừa đẹp, hơi se se nhưng chưa đến nỗi lạnh. Ngồi ở dưới bóng cây, gió mát hiu hiu thổi tới, lật giở một cuốn sách cũ, làm vài bài tập, bỗng cảm thấy như được trở lại quãng thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường vậy.
Khương Mật còn chưa tới khu tập thể thanh niên trí thức, Tiểu Bạch và Heo Sữa Nướng liền chạy ra. Cả chó lẫn heo đều vẫy đuôi mừng rỡ, vừa đánh hơi Khương Mật, lại đánh hơi Khương Miểu, cuối cùng cả hai đều chồm lên, dùng hai chân trước cào cào vào đùi Khương Mật.
Khương Mật cúi người, lần lượt xoa đầu từng con một: "Lại lớn thêm một vòng rồi!"
Nhất là Heo Sữa Nướng, trông còn béo tốt hơn Tiểu Bạch cả một vòng.
Cô đi về phía trước, Tiểu Bạch và Heo Sữa Nướng chạy lăng xăng theo hai bên, sủa "Gâu gâu gâu..." liên hồi.
Khương Mật nhìn về phía Heo Sữa Nướng: "Heo Sữa Nướng, mày là heo mà! Sao lại sủa gâu gâu?”
Heo Sữa Nướng tưởng mình được khen, bèn sủa càng rôm rả hơn.
Khi về đến khu tập thể thanh niên trí thức, Hứa Niệm Nhi vui mừng nói: "Mật Mật!" rồi vội đặt sách giáo khoa xuống, chạy ùa tới, trực tiếp ôm chầm lấy Khương Mật, xoay một vòng rõ lớn.
Khương Mật chỉ biết đứng hình.