Tô Văn Thần là con thứ ba trong nhà, phía trên có một anh trai và một chị gái, phía dưới còn có một em trai và một em gái. Cha mẹ anh ấy đều là công nhân viên chức nhà nước, nhưng trong nhà đông con cái, chi tiêu cũng lớn. Chị gái và anh ấy vừa vặn đuổi kịp đợt thanh niên trí thức xuống nông thôn, cả hai người đều phải đi.
Những chuyện này không phải là lợi thế. Anh ấy cố sức nói lên những điểm tốt của mình, nói rằng trước khi kết hôn sẽ xây thêm hai gian nhà làm phòng cưới. Về phần ba vật phẩm lớn (xe đạp, đồng hồ đeo tay, máy may), chắc chắn không thể thiếu. Còn về sính lễ, đáng bao nhiêu thì sẽ lo liệu bấy nhiêu.
Sau này nhất định sẽ không để Dương Giai Dân đi theo anh ấy mà phải chịu khổ.
Thôi Hội Phương càng nghe càng ưng ý: "Lỡ sau này cháu được điều chuyển về thành phố thì sao?"
Tô Văn Thần không chút do dự nói: "Nếu có thể mang theo Giai Dân, vậy thì cả hai cùng về. Nếu không thể, vậy cả đời này cháu sẽ ở lại đây với Giai Dân."
Thôi Hội Phương lại nói: "Cháu nói thật cho thím biết, cháu thích Mẫn Mẫn ở điểm nào?"
Lần này Tô Văn Thần suy nghĩ rất lâu mới nói: "Thích cô ấy hiền lành lương thiện, dịu dàng xinh xắn." Thôi Hội Phương cười kéo tay anh ấy: "Lát nữa ăn cơm xong, cháu dẫn Giai Dân đến nhà đại đội trưởng xin cấp đất làm nhà. Cách đây không xa có một mảnh đất trống, xây ở đó thì tiện. Xây xong nhà cửa, cháu hãy đến cửa cầu hôn. Về phần ba món lớn, Giai Dân đã có máy may rồi, cháu mua cho con bé một chiếc đồng hồ đeo tay nữa là được, những thứ khác, cứ đổi thành tiền đưa cho Giai Dân. Số tiền này, nhà chúng ta không cần giữ, để vợ chồng son các con tự lo liệu cuộc sống sau này."
Về phần suy nghĩ của đứa con gái ngốc kia, thì không cần phải hỏi.
Nó thích Tô Văn Thần.
Dương Giai Dân tính nết hiền lành, nhu mì, thật ra có thể gả về thành phố. Gần đây đến nhà cầu hôn cũng không ít, có mấy người chính là cán bộ ở huyện. Nhưng Thôi Hội Phương vẫn lo sợ, bà cân nhắc tìm cho Dương Giai Dân một người gần nhà, tốt nhất là không phải sống chung với cha mẹ chồng.
Tô Văn Thần cười tủm tỉm thật thà: "Cháu cam đoan trong vòng mười ngày sẽ xây xong nhà."
Thôi Hội Phương vỗ vỗ vai Tô Văn Thần: "Đi gọi Giai Dân ra ngoài ăn cơm đi cháu."
Tô Văn Thần đi vào trong nhà. Dương Giai Dân đang đứng trong phòng, phòng không cách âm, cửa sổ lại mở toang, những lời nói bên ngoài cô đều nghe được rõ ràng. Cô siết chặt vạt áo, mím chặt môi, vẫn không dám tin những gì mình vừa nghe. Tô Văn Thần đi tới bên cạnh Dương Giai Dân: "Anh có thể gọi em là Mẫn Mẫn không?"
Dương Giai Dân: "Sau này anh sẽ gặp được người tài giỏi hơn em. Em rất ngốc nghếch, lại từng qua một đời chồng, em không..."
Tô Văn Thần giơ tay gạt nước mắt trên mặt Dương Giai Dân: "Em rất tốt, tốt hơn bất kỳ ai khác. Đừng khóc nữa, anh sợ lát nữa lúc đi ra ngoài, Giai Cộng thế nào cũng cho anh một trận đòn. Cậu ấy vừa rồi cũng rất muốn đánh anh, vì anh lỡ buông lời khách sáo hỏi khi nào em được nghỉ ngơi, khi nào em tan ca. Nhưng cậu ấy nói không đúng, anh đợi tám bận, chỉ vỏn vẹn gặp em ba lần."
Dương Giai Dân rưng rưng nở nụ cười, thấp giọng nói: "Anh bảo vệ em ư? Anh cố tình chờ đợi sao?"
Tô Văn Thần: "Chắc chắn rồi. Anh đeo giỏ trúc chờ em ở nhà máy. Thật ra gánh hàng rong đã bán hết từ lâu rồi, cũng không phải bán ở cổng nhà máy, bán ở chỗ đó dễ bị quản lý thị trường tịch thu lắm. Anh muốn cưới em, không muốn vướng vòng lao lý."
Anh đưa tay nắm lấy tay Dương Giai Dân: "Em có chê anh nuôi heo không? Anh sẽ cố gắng ôn tập thật tốt, tranh thủ làm một giáo viên."
Dương Giai Dân được anh nắm tay, khẽ run rẩy, cúi đầu lí nhí đáp: "Sao có thể! Anh nuôi nhiều lợn trắng mập mạp như vậy, thật đáng tự hào."