Khương Mật:...
Người ra đề này, rốt cuộc là có tư duy như thế nào mà lại nghĩ ra được những câu hỏi như vậy chứ...
Đúng là quá phục rồi!
Mọi người đến đây để thi, nào có tâm trí đâu mà để ý mấy cái tin tức vặt vãnh này!
Thảo nào lại phải gọi tên từng người lên nhận bài, thảo nào sau khi thi xong, mấy vị giám thị lại vội vàng tháo thẻ tên trên cổ xuống. Hơn nữa, hai câu hỏi thứ hai và thứ ba này cũng không hẳn là công bằng. Đối với những người đến từ thôn xã, từ huyện, hay từ ngay trong thành phố, thì rõ ràng các thí sinh từ huyện và thôn sẽ chịu thiệt thòi hơn. Còn thí sinh trong thành phố, e rằng một vài người vốn đã quen biết nhau, thậm chí còn có thể quen biết cả các vị thầy cô giám thị. Tuy nhiên, đây cũng chính là một kiểu quan hệ xã hội. Cô cẩn thận nhớ lại một chút, tấm bảng đen thông báo kia cô thật sự đã xem qua. Ban đầu cứ nghĩ là để xem có tin tức gì về kỳ thi không, ai dè lại là phần tuyên truyền cho chính cuộc thi này. Khương Mật liền đại khái miêu tả lại một lượt.
Đề thứ hai là thông tin thí sinh, Khương Mật cẩn thận nhớ lại, quả thực cô nhớ rất rõ, bởi lẽ lúc đó cô còn thắc mắc tại sao lại phải phát bài thi theo cách đó. Dù vậy, chắc chắn tên sẽ có sai lệch. Cô nhìn thử các thí sinh xung quanh, lần lượt đối chiếu với vị trí ngồi của từng người. Về phần thông tin cơ bản, ngoài giới tính ra, những thứ khác đều phải dựa vào phỏng đoán. Về phần họ tên và thân phận của các vị giám thị, thì lại càng đơn giản. Vị giám thị nam tên là Chu Bồi Nguyên, là một chính ủy. Còn cô giám thị tên là Hoàng Ly Ly, là công an phụ trách hộ tịch. Hai người họ cứ thế trò chuyện đủ thứ chuyện ăn uống, nào là sáng nay đã ăn gì, nào là giữa trưa sẽ ăn gì. Cô Hoàng Ly Ly còn nhắc đến món gà hầm ở bên trái cổng lớn của Cục Công an, nghe nói ngon cực kì. May mà Khương Mật có trí nhớ tốt, bằng không với nhiều cái tên như vậy, cô thật sự không thể nhớ hết nổi. Dù có nhớ được một ít, cũng khó lòng đối chiếu với số chỗ ngồi của từng người! Bài toán tư duy logic cuối cùng, đại khái dùng một chút phương pháp loại trừ, cô đưa ra kết luận là cậu ba ăn vụng, và chỉ có cậu tư là nói thật.
Sau khi điền xong tất cả, Khương Mật kiểm tra lại một lần nữa. Cô không nộp bài thi trước, cứ ngồi ngẩn ngơ tại bàn, nghĩ không biết Dương Giai Hòa đã làm bài xong chưa? Bài thi của anh ấy liệu có câu hỏi phụ nào không?
Chu Bồi Nguyên thấy Khương Mật đang nghịch bút, sau đó cô ấy chẳng viết thêm gì nữa, chỉ ngoáy vài chữ rồi buông bút. Ông ấy khẽ lắc đầu, trong lòng dấy lên một nỗi thất vọng nhè nhẹ. Ông biết cô gái này là cháu gái vị cục trưởng mới nhậm chức, lại còn được đặc cách tham gia kỳ thi của thành phố. Mấy lần trước cô ấy đã chứng tỏ mình vô cùng giỏi giang, chẳng lẽ những thành tựu ấy chỉ là do may mắn thôi sao? Cô ấy không có thực tài ư?
Hiện giờ, thời gian làm bài mới trôi qua hơn một giờ, tức là mới chỉ gần một nửa thời lượng. Kỳ thi lần này có tổng cộng hai tiếng rưỡi để hoàn thành. Trong khi đó, các thí sinh khác vẫn đang loay hoay với phần đề cơ sở.
Ông rời bục giảng, đi một vòng quanh phòng thi, cơ bản đã nắm rõ tình hình làm bài của mọi người. Chu Văn Thịnh làm bài rất tốt, đúng tất cả các câu, đây là cháu đích tôn của đồng chí phó cục trưởng, nghe đâu từ nhỏ đã có tiếng học giỏi. Ngoài ra, còn có hai đồng chí nam và một đồng chí nữ làm phần đề cơ sở tương đối tốt, độ chính xác rất cao. Các thí sinh còn lại cũng đều làm đúng hơn một nửa. Thực ra, không làm hết phần cơ sở cũng không sao, bởi còn có phần đề cộng điểm, riêng bốn câu đó đã trị giá tới bốn mươi điểm!
Khi đến trước mặt Khương Mật, ông vốn định lướt qua xem qua loa, ai ngờ, bước chân ông lại chợt khựng lại.