Thôi Hội Anh đáp: "Thím Hoa dắt cô gái ở đội sản xuất Đông Ngô đến nhà chị rồi, mau gọi Giai Trung qua một chuyến!"
Thôi Hội Phương nhất thời vui mừng khôn xiết, hỏi dồn: "Cô bé trông thế nào?"
Thôi Hội Anh cười nói: "Tên là Ngô Tiểu Niên, xinh xắn cực kì."
Thôi Hội Phương vội vàng gọi Dương Giai Trung đi xem mặt.
Dương Giai Trung xoay người định vào nhà.
Thôi Hội Phương liền chặn lại: "Nếu con dám không gặp, ngày mai mẹ sẽ sắp đặt hôn sự cho con với cô ấy! Không cần biết con có đồng ý hay không, chuyện trăm năm là do cha mẹ định đoạt!"
Thôi Hội Anh cũng góp lời: "Giai Trung, con cười một cái đi, đừng căng mặt như vậy. Cả ánh mắt nữa, dịu dàng chút đi con. Cháu là đi tìm đối tượng, chứ đâu phải tìm kẻ địch!"
Dương Giai Trung:...
Dương Giai Cộng bật cười thành tiếng, Thôi Hội Phương vỗ vai anh ấy một cái: "Có gì mà vui vậy hả?"
Dương Giai Cộng cúi đầu không dám lên tiếng.
Dương Giai Trung đành đi theo Thôi Hội Phương và Thôi Hội Anh.
Trong lòng Dương Giai Nhân mang vẻ u sầu: "Cha ơi, chúng con đâu phải không tìm được đối tượng, cha và mẹ đừng quá lo lắng cho chúng con."
Cô ấy và Dương Giai Trung đã đi xem mắt không ít lần.
Dương Kiến Doanh khoát tay: "Chuyện này cha không xen vào được. Mẹ con bảo con gặp, thì cứ gặp đi, nhỡ đâu lại gặp được người hợp duyên thì sao."
Dương Giai Nhân thở dài một hơi: "Con thì đúng là chạy không thoát rồi, nhưng cứ tiếp tục thế này, anh cả con qua năm mới thể nào cũng bỏ trốn cho xem."
Dương Kiến Doanh gằn giọng: "Nếu nó dám chạy, vĩnh viễn đừng trở lại đây!"
Dương Giai Dân nói xen vào: "Chuyện này không thể vội vàng được, anh cả vốn không thích đi xem mặt."
Dương Giai Cộng cũng đồng tình: "Xem mắt cũng vô dụng thôi, chỉ phí thời gian. Anh cả khẳng định sẽ không đồng ý đâu."
Dương Kiến Doanh than thở: "Cháu nội cháu ngoại nhà người ta đã tề tựu đông vui cả rồi!"
Tất cả mọi người không ai lên tiếng, chỉ lảng sang chuyện khác để tiếp tục câu chuyện.
Đại khái hơn nửa giờ sau, Thôi Hội Anh và Dương Giai Trung đã trở lại. Chỉ nhìn nét mặt của Thôi Hội Anh là đã biết không thành rồi.
Thôi Hội Anh nhăn nhó: "Mày cố tình dọa các cô gái nhà người ta chạy mất phải không? Cứ cái đà này thì cứ chờ mà độc thân cả đời đi!"
Cô gái nhỏ trong veo, dịu dàng như nước của nhà người ta còn bị Dương Giai Trung dọa đến phát khóc, lúc rời đi thì vội vàng chạy cực nhanh, cứ như thể có sói xám đang đuổi theo phía sau vậy.
Dương Giai Trung phân trần: "Con đã ăn nói rất mực lễ phép rồi đấy chứ!"
Thôi Hội Anh lườm nguýt một cái rồi đi vào bếp nấu cơm.
Buổi trưa, mâm cơm có gà hầm nấm, còn cho thêm miến sợi vào, ngoài ra còn có một nồi thức ăn chính là bánh bao trắng ngần.
Thịt gà là do Khương Mật mang đến, được nuôi dưỡng trong không gian nên thơm lừng, khiến nước miếng ai nấy cũng sắp chảy ra rồi.
Hơn nữa, sau khi ăn xong, khắp người đều thấy ấm áp, dồi dào sức lực, như có sức dùng không hết.
Tiểu Bạch và Heo Sữa Nướng thì ăn xương gà cùng một chậu thức ăn lớn đã trộn với canh gà. Cả hai đứa lớn rất nhanh, bộ lông cũng bóng loáng, nhìn là biết được ăn ngon uống ngon. Đồ ăn của chúng vô cùng ngon lành, Khương Mật đặt đồ ở khu nhà thanh niên trí thức chuyên môn để nuôi riêng cho hai đứa nó. Ngoài lương thực, chúng cũng sẽ tự săn thú, thỉnh thoảng dẫn theo đám Hổ Tử lên núi cũng không bao giờ trở về tay không.
Đám trẻ con trong làng có món gì ngon cũng đều mang cho hai đứa một phần.
Cứ thế, những ngày tháng vui vẻ trôi qua thật mau, chớp mắt đã đến cuối năm.
Khương Mật và Khương Miểu đón Tết ở khu nhà thanh niên trí thức cũng thật phong phú. Họ làm một bàn tiệc thịnh soạn với thịt gà kho tàu, cá kho tàu, thịt thỏ cay, thịt kho tàu, đậu hũ Ma Bà, và một cả cái đầu heo kho.
Đầu heo là do đại đội cố ý thưởng cho các thanh niên trí thức, xem như một lời khen ngợi vì đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ nuôi heo!
Mọi người cùng giơ ly rượu lên đồng loạt hô vang: "Chúc mừng năm mới!"