Hơi thở của Dương Giai Hòa bỗng khựng lại, có chút ngưng trệ. Bị kích thích, tiếng hít thở của anh cũng trở nên nặng nề hơn mấy phần.
Khương Mật cúi đầu, ghẹo gan nói: "Chẳng qua chỉ là chạm nhẹ thắt lưng anh một chút thôi mà, sao anh đã nghĩ ngợi xa xôi đến vậy rồi?"
Dù mặc quần áo dày cộp, chẳng thể nhìn thấy gì, nhưng cái cảm giác ấy thì rõ mồn một.
Dương Giai Hòa nghiến răng kèn kẹt, đẩy nhẹ cô ra: "Thật tình, anh cũng chẳng muốn thế đâu!"
Khương Mật cười ranh mãnh, đôi tay còn nghịch ngợm nhéo thêm vài cái, cảm nhận rõ từng thớ cơ bắp rắn chắc của anh. Sự bạo dạn của cô có lẽ đều là do Dương Giai Hòa quá đỗi nuông chiều mà thành. Anh vốn là người cực kỳ khắc chế, cùng lắm cũng chỉ là hôn nhẹ, ôm ấp Khương Mật, thỉnh thoảng lắm mới dám sờ vòng eo nhỏ. Còn những chuyện quá giới hạn, anh tuyệt nhiên sẽ không làm.
Như lời Dương Giai Hòa vẫn thường nói, Mật Mật của anh vẫn còn là một cô bé.
Kỳ thực, ở cái niên đại này, tuổi mười bảy cũng chẳng còn nhỏ nữa, cũng đã đến lúc người ta tính chuyện trăm năm, bàn chuyện cưới gả rồi.
Dương Giai Hòa hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn Khương Mật, đoạn ôm cô vào lòng và bắt đầu cù lét vào những chỗ nhạy cảm trên lưng cô.
Khương Mật:!!!
Cô bé vốn sợ ngứa, giờ đây muốn né tránh cũng đã quá muộn, bị Dương Giai Hòa ôm chặt không cho thoát. Khương Mật cười nắc nẻ không chịu nổi, vội vàng cầu xin tha thứ: "Em sai rồi, em sai rồi mà anh Giai Hòa ơi!" Cô gái nhỏ cười tươi tắn rạng rỡ, đôi mắt long lanh tựa vì sao, đẹp đến kinh người. Dương Giai Hòa tất nhiên không đời nào buông tha cô, lại ôm chặt lấy, say đắm hôn lên đôi môi cô. Ban đầu chỉ là những nụ hôn nhẹ nhàng, mơn man, nhưng rồi càng về sau, nụ hôn càng thêm cuồng nhiệt, khiến Khương Mật mặt đỏ tim đập, toàn thân nóng bừng lạ lẫm, trong miệng cũng không kìm được mà bật ra tiếng nức nở.
Giọng nức nở của cô nghe thật mềm mại, khác hẳn với giọng nói thường ngày của cô bé.
Khương Mật rúc sâu vào lòng Dương Giai Hòa, xấu hổ đến mức phải che mặt lại vì bị anh hôn đến bật khóc.
Ôi chao, thật là ngại c.h.ế.t đi được!
Tuyết càng lúc càng lớn, đến nỗi người ta không thể mở mắt ra được. Dương Giai Hòa quấn chặt chiếc khăn quàng cổ quanh mặt cô hơn nữa, ôm cô quay bước trở về. "Mật Mật này," anh khẽ thì thầm, " trước kia anh chỉ thích nhìn em cười, không thích thấy em khóc đâu."
"Thì ra, khi em khóc cũng đẹp không kém lúc em cười là bao."
"Anh chỉ mong thời gian trôi nhanh thật nhanh, để anh có thể cưới em về làm vợ."
"Để anh có thể làm em khóc."
Khương Mật nghe xong, đôi gò má đỏ bừng, nhưng làm sao cô bé có thể chịu thua cho được. Cô nắm lấy khuôn mặt Dương Giai Hòa, phồng má lên, hờn dỗi đáp trả: "Hừm, sau này em sẽ làm anh khóc cho xem!"
Dương Giai Hòa bật cười khe khẽ, ôm chặt cô hơn: "Được thôi, anh thật sự rất mong Mật Mật của anh làm anh khóc đấy."
Khương Mật:!!!
Cho đến khi Khương Mật lấy lại được bình tĩnh, Dương Giai Hòa mới đưa cô về đến khu nhà thanh niên trí thức. Tại ngưỡng cửa, anh lại tỉ mẩn phủi đi lớp tuyết bám trên quần áo cô. Tuyết quá dày, không thể phủi sạch hết, anh biết nếu để tuyết tan ra thì chiếc áo khoác quân đội của mình sẽ ướt sũng.
Khương Mật xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào Dương Giai Hòa, vội vàng nói lời tạm biệt rồi ba chân bốn cẳng chạy về phòng mình.
Mọi người trở lại giường đất trò chuyện. Hứa Niệm Nhi cười tinh quái nhìn Khương Mật: "Mặt cậu đỏ bừng, môi lại sưng mọng thế kia, trông mới quyến rũ làm sao."
Khương Mật thổi phụt tắt ngọn nến, mắng: "Lãng phí nến!"
Hứa Niệm Nhi cười phá lên, cũng chẳng thắp lại nến, nói: "Khiến tớ cũng muốn tìm một tấm chồng quá đi mất."
Trần Tích hỏi: "Cậu muốn tìm người thế nào?"
Hứa Niệm Nhi cười hì hì: "Ngoại hình cũng phải đẹp mã như Mật Mật ấy!"
Hà Chiêu Đệ lườm một cái, nói: "Vậy thì thôi rồi, cậu coi chừng cô đơn cả đời!"
Khương Mật sau khi dùng bữa đã súc miệng rửa mặt. Ra ngoài mà gặp gỡ người ta thì tất nhiên phải đánh răng sạch sẽ rồi!
Lúc này, cô rót nước cùng Khương Miểu ngâm chân xong rồi leo lên giường đất.
Chiếc giường đất này ấm áp quá đỗi, cô thực sự rất thích kiểu giường đất ở miền Bắc.
Ngày hôm sau, mọi người trong khu tập thể thanh niên trí thức thức dậy rất sớm. Ai nấy vội vàng khoác thêm quần áo, ghé mắt nhìn qua khung cửa sổ ra bên ngoài. Trận tuyết lớn đã ngớt, toàn bộ thế giới đều bị lớp tuyết trắng xóa dày cộp che phủ, đẹp tựa một bức tranh thủy mặc.
Mấy anh thanh niên trí thức đã dậy từ bao giờ, đang cầm chổi quét tuyết. Tuyết dày đến nỗi gần ngập mắt cá chân rồi.
Khương Mật vội vàng mặc quần áo, phát lì xì cho Khương Miểu một bao lớn, không ngờ Khương Miểu cũng đã chuẩn bị một bao lì xì cho cô.
Khương Mật cười tươi nhận bao lì xì: "Cảm ơn Miểu Miểu nhiều nha."