Dương Giai Hòa bưng nước gừng đường đỏ ra, mời mọi người uống cho ấm bụng.
Bữa cơm tối tương đối đơn giản, cả nhà hầm một nồi lớn, mỗi người một chén đầy. Ăn thêm hai chiếc bánh bột ngô hành lá nóng hổi, vậy là ai nấy đều thỏa mãn.
Suốt ba ngày liền, người trong đội sản xuất cứ thế lũ lượt đi xem phim, chẳng nề hà cái lạnh cắt da hay tuyết rơi.
Khương Mật và Dương Giai Hòa dẫn Tiểu Bạch và Heo Sữa Nướng đi trượt tuyết, trượt băng, chơi đến quên cả trời đất.
Đợi qua mùng sáu Tết, hai người mới trở lại công sở. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã tới tháng Sáu năm 1974.
Khương Miểu gọi Khương Mật rời giường. Giờ đây, phòng ở của họ đã thành phòng đôi, hai chị em mỗi người một gian. Căn phòng được trang hoàng rất tươm tất, màu sắc tươi tắn, trông thật ấm cúng.
Khương Mật ngáp dài một cái, bò dậy từ trên giường, cởi chiếc váy ngủ sát nách ra. Cô ngắm nhìn dáng người hiện tại của mình trong gương, chính cô cũng phải ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của mình: n.g.ự.c nở eo thon, vòng ba đầy đặn, lại thêm làn da trắng ngần như ngọc. Ngắm nhìn mình trong gương, đến cô cũng phải xuýt xoa.
Cô nhìn một hồi, thấy thật ưng ý! Chờ sau khi thay bộ cảnh phục rồi mở cửa, Khương Miểu đang bưng cháo gạo, bánh bao và trứng gà rán, còn xào khoai tây sợi chua cay.
Khương Mật ôm Khương Miểu: "Miểu Miểu à, em chịu khó quá, làm chị thấy mình thật lười biếng! Em còn nhỏ, đâu cần phải dậy sớm nấu cơm thế này, hai chị em mình ra căng tin ăn là được rồi!"
Khương Miểu đáp: "Món em nấu ngon hơn hẳn căng tin ấy chứ! Em thích nấu cơm cho chị Mật Mật mà."
Khương Mật cười: "Chị thấy có lỗi quá!"
Khương Miểu vui vẻ: "Chị à, em thấy hạnh phúc lắm. Chị mau đi rửa mặt đánh răng đi."
Khương Mật chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt đánh răng, rồi cùng Khương Miểu ăn sáng. Cô gắp một đũa sợi khoai tây, "Ôi chao, ngon quá đi mất. Miểu Miểu, chị không sống thiếu em được rồi!”
Khương Miểu rất giỏi, tài nấu nướng quả là đáng nể.
Trứng gà rán thơm ngon, khoai tây sợi giòn giòn chua cay, cháo gạo thì ngọt ngào mềm dẻo. Một ngày tốt đẹp bắt đầu từ bữa sáng.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Ăn sáng xong, Khương Mật đạp xe đạp, phía sau chở Khương Miểu. Cô đưa Khương Miểu đến trường học trước, sau đó mới đi làm. Những khi bận rộn, Khương Miểu tự mình tới trường. Dạo này cục công an chẳng có vụ việc gì lớn, cô và Uông Sở Sở thường ngồi chuyện trò, đọc sách. Trải qua nửa năm làm việc cùng nhau, hai người đã trở thành bạn thân thiết, không có gì giấu giếm, cũng là cặp bài trùng ăn ý.
Thưở ban đầu, cả hai phải đi theo sư phụ học việc phá án, nhưng giờ đây đã có thể độc lập xử lý vụ việc.
Thế nhưng những vụ việc xử lý đa phần đều là chuyện vặt vãnh, lông gà vỏ tỏi. Vụ lớn nhất mà họ từng thụ lý chính là án trộm cắp của đội sản xuất Chu Trang.
Hai người nhàn rỗi cho tới trưa, buổi trưa đi căng tin ăn cơm.
Uông Sở Sở hỏi: "Đồng chí Dương vẫn chưa về sao?"
Khương Mật đáp: "Có lẽ còn phải vài ngày nữa."
Uông Sở Sở tặc lưỡi: "Đồng chí Dương quả là tài cán. Giờ anh ấy là 'đại hồng nhân' của cấp trên, đi đâu bí thư cũng phải đích thân dẫn theo."
Lần này đi tỉnh tham gia hoạt động, anh Dương được cử đi đã là ngày thứ ba rồi, chắc phải một tuần mới về.
Khương Mật khiêm tốn đáp: "Cũng chỉ là kém tôi một chút thôi."
Buổi chiều hai người lại cùng đi xử lý vụ ẩu đả, xô xát. Hai cô gái trẻ xinh đẹp trong bộ cảnh phục công an, thoạt nhìn tưởng chừng chẳng có chút uy lực nào. Thế nhưng, đó chỉ là vẻ bề ngoài. Khương Mật thông minh nhạy bén, lại sở hữu sức mạnh phi thường; còn Uông Sở Sở tuy ít lời nhưng hành động lại cực kỳ mau lẹ, chẳng hề e sợ bất cứ ai. Giờ đây, ở đây, ai mà chẳng biết tiếng hai nữ công an tài giỏi này?
Thế là, một ngày làm việc lại lặng lẽ trôi qua.
Đêm hôm đó, Khương Mật vừa mới ngả lưng xuống giường chìm vào giấc ngủ, chiếc điện thoại trong nhà liền vang lên giục giã. Là cục gọi tới, bảo cô nhanh chóng trở về đơn vị. Khương Mật liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, đã mười một giờ đêm.
Hai cô gái trẻ bị mất tích. Một em là nữ sinh trung học mười tám tuổi, một em là nữ công nhân mười chín tuổi. Cả hai đều biến mất trên đường về nhà.
Người nhà đã tìm kiếm khắp nơi có thể, nhưng không có kết quả, đành phải tới cục công an trình báo. Khương Mật vội vàng mặc bộ cảnh phục vào, rồi để lại lời nhắn cho Khương Miểu trên tấm bảng đen. Sau khi khóa trái cửa phòng, cô đạp chiếc xe đạp lao vút tới cục!