Ngày hôm sau, Khương Mật được nghỉ một ngày. Sau bữa sáng, cô định ngủ bù trong phòng. Vừa mới nằm xuống giường chuẩn bị chợp mắt, cô nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài. Cô liền đứng dậy ra mở cửa.
Vừa mở cửa, cô đã thấy Dương Giai Hòa xách theo đồ đạc đứng ở ngưỡng cửa.
Cô nắm tay Dương Giai Hòa kéo anh vào nhà, vui vẻ hỏi: "Anh trở về lúc nào vậy?"
Dương Giai Hòa mỉm cười: "Vừa mới tới."
Khương Mật đóng cửa lại, liền nhảy bổ vào lòng Dương Giai Hòa, khẽ nói: "Nhớ anh quá."
Dương Giai Hòa làm sao còn để ý tới những món đồ trên tay, anh vội vàng ôm chặt Khương Mật.
Khương Mật vòng tay qua cổ anh, dịu dàng đặt một nụ hôn lên môi anh.
Cô thích trêu chọc anh, thích nhìn dáng vẻ cố nhịn của anh.
Khương Mật nằm dài trên chiếc ghế sô pha, chớp chớp mắt nhìn anh: "Trong nhà chỉ có mỗi em, anh cũng chẳng muốn làm gì sao?"
"Không muốn làm gì" ư?
Dương Giai Hòa hít sâu một hơi, khom lưng bế bổng cô lên, đi về phía phòng ngủ của cô.
Khương Mật tuyệt nhiên không sợ, cô trêu chọc: "Lại muốn nhốt em vào trong phòng nữa sao?" Cô dùng mũi chân đá đá nhẹ vào chân anh.
Dương Giai Hòa đặt cô lên chiếc giường mềm mại, rồi cúi xuống cởi giày cho cô.
Khương Mật vô tội nhìn anh. Ngay khi cô tưởng rằng Dương Giai Hòa sẽ quay ra ngoài, anh khom người nghiêng về phía cô, ngón tay khẽ vuốt ve hai má Khương Mật, rồi dần dần trượt xuống phía dưới, nới một chiếc cúc áo ngủ của Khương Mật.
Tiếp theo là chiếc thứ hai, chiếc thứ ba.
Khương Mật: !
Hai má cô lập tức đỏ bừng, cô không cần cúi đầu cũng biết mình có thể nhìn thấy gì.
Tim cô từ từ tăng tốc, ngay khi Dương Giai Hòa muốn cởi cúc áo ra, cô vội đẩy tay anh, kéo tấm mền mỏng qua che kín người.
Dương Giai Hòa thấy cô lúng túng như vậy, liền đưa tay cởi cúc áo sơ mi của mình.
Khương Mật thốt lên: “Ấy ấy ấy!”
Dương Giai Hòa cười khẽ: “Em sợ?”
Khương Mật hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh: “Em… em không sợ!”
Cô thấy Dương Giai Hòa cởi phăng áo sơ mi, ừm, bên trong là chiếc áo ba lỗ đã sờn.
Khương Mật vội vàng kéo chăn trùm kín đầu, chờ sau khi nghe tiếng cửa đóng lại, cô mới dám hé miệng thở dốc, cho rằng Dương Giai Hòa đã ra ngoài.
Vừa lúc vén chăn lên, cô đã đối diện ngay với ánh mắt của Dương Giai Hòa.
Anh nghiêng người lại gần, dịu dàng hôn lên đôi mắt cô, ngón tay tháo nốt mấy chiếc cúc áo còn lại.
Khương Mật không chịu nổi sự dịu dàng đến mức tan chảy ấy, muốn đẩy anh ra, lại càng khao khát nhiều hơn.
Cuối cùng, Dương Giai Hòa chỉ đơn thuần ôm cô ngủ đến tận trưa, trên mặt anh vẫn giữ vẻ trong sáng, rõ ràng là điều không nên làm thì anh vẫn chưa hề làm!
Ngày mười bốn tháng sáu, Dương Giai Hòa và Khương Mật cùng nhau xin nghỉ phép để kết hôn, trở về Dương gia câu.
Ngày mười lăm tháng sáu, người nhà bên mẹ đẻ của Khương Mật từ Tân Thành cũng tới, Phương Liễu Liễu, Từ Nhạc Ninh và thầy Hà Sổ cũng đồng loạt có mặt.
Niên Niên còn quá nhỏ, nên không được dẫn theo.
Dương Giai Hòa và Khương Mật ra tận nhà ga đón họ.
Sau khi đón người, họ đưa nhau đi ăn một bữa cơm thịnh soạn tại nhà hàng quốc doanh, sau đó lại sắp xếp cho mọi người đến nhà khách nghỉ ngơi.
Điều kiện ở nhà khách dẫu sao cũng tươm tất hơn nhiều.
Khương Mật vốn dĩ không muốn họ lặn lội đường xa, nói rằng sau khi kết hôn, cô và Dương Giai Hòa sẽ về Tân Thành rồi tổ chức tiệc ở đó. Chỉ là cha mẹ Khương vẫn kiên quyết, dặn rằng chỉ cần có thể đến, nhất định phải tận mắt nhìn con gái đi lấy chồng.
Phương Liễu Liễu và Từ Nhạc Ninh thì đương nhiên cũng nhất quyết phải đến.
Ông Tê vốn cũng muốn tới, nhưng ông ấy tuổi đã cao, e rằng đường xá xa xôi lỡ có chuyện bất trắc. Hơn nữa, trại nuôi heo của ông lại cực kỳ bận rộn, nên thầy Hà Sổ liền đại diện mọi người đến dự.
Thầy Hà Sổ không ở nhà khách mà tiện thể đến xem trại nuôi heo và hồ khí sinh học của Dương gia câu.
Năm sau, Dương gia câu được phân bổ bốn mươi con heo con, đội nuôi heo có năm đội viên, chủ yếu do Hứa Niệm Nhi và Hà Chiêu Đệ chịu trách nhiệm.
Nhiều heo như vậy, phân thải ra rất nhiều, nếu chỉ ủ làm phân bón thì quả là lãng phí tài nguyên. Khương Mật thương lượng với đại đội trưởng một chút, sau đó đào một hồ khí sinh học, còn nuôi cá con ở sông phía sau trại nuôi heo.
Khí sinh học trong hồ có thể cung cấp điện cho trại nuôi heo, nhưng họ không mua được nguyên vật liệu, cũng không có tiền mua nổi. Tạm thời, họ dùng nó để nấu thức ăn cho heo tại trại, nhưng cách này hơi lãng phí, dù sao trên núi đâu có thiếu củi gỗ.
Hôm nay thầy Hà Sổ tới, thầy Hà Sổ lại biết cách lắp đặt, thế nên về sau trại nuôi heo sẽ có điện.
Lượng điện này khẳng định không đủ dùng cho cả đại đội, chủ yếu là cải thiện điều kiện sinh hoạt cho trại heo, để trâu, dê, heo có cuộc sống tốt hơn một chút.