Anh kéo chiếc khăn tắm trên xô gỗ quấn quanh hông, đứng dậy rồi đưa tay ôm Khương Mật: "Ngoan Bảo, đừng sợ. Có anh ở đây rồi. May mắn là chúng ta cùng đến nơi này, chỉ cần hai chúng ta ở cạnh nhau, thì không cần lo lắng gì cả." Anh nhìn tất cả xung quanh: "Chúng ta cứ như lạc vào một thế giới khác, xung quanh chẳng có ai, dường như trên đời này chỉ còn mỗi hai ta."
Khương Mật hỏi: "Có thể có quái thú hay không?"
Dương Giai Hòa đáp: "Đừng sợ, có anh ở đây." Anh ôm lấy Khương Mật, nhẹ nhàng đặt cô xuống thảm cỏ xanh mướt, thì thầm: "Chúng ta lăn lộn trên cỏ đi, tiếp tục chuyện còn dang dở."
Khương Mật:!!!
"Trời làm màn, đất làm giường."
"Thế gian này chỉ có anh và em."
Khương Mật nói: "Anh mau câm miệng."
Mắt thấy Dương Giai Hòa thật sự muốn tiếp tục, cô vội vàng cầu xin tha thứ: "Anh đã biết rồi phải không?"
Dương Giai Hòa cười khẽ, hôn lên môi Khương Mật: "Biết em có không gian à?" Rồi anh thì thầm: "Cảm ơn Mật Bảo đã chia sẻ với anh, anh thích nơi này."
Khương Mật:!!!
"Vừa rồi anh còn diễn với em?" Dương Giai Hòa đáp: "Anh đây chẳng phải đang phối hợp diễn với em sao?"
Khương Mật bĩu môi: "Anh gạt em!"
Dương Giai Hòa liền vươn tay cù nhẹ cô, Khương Mật vừa tay vừa chân chống cự, muốn đạp anh ra, nhưng cuối cùng lại bị anh kéo chân, cù vào lòng bàn chân.
Khương Mật cười chảy cả nước mắt, nũng nịu xin anh buông tha.
Dương Giai Hòa nhấc bổng cô lên, khẽ đặt nụ hôn lên những giọt nước mắt còn đọng nơi khóe mi cô: "Ở đây được chứ?"
Giữa ban ngày ban mặt thế này, làm sao được chứ! Khương Mật khẽ dẫm chân trên thảm cỏ, dẫn Dương Giai Hòa đi sâu vào khu trung tâm.
Sau khi đi vào, lập tức nhận ra sự khác biệt của nơi này. Thảm cỏ nơi đây xanh mướt hơn, không khí cũng trong lành, dịu mát lạ thường. Càng đi gần, một căn nhà tranh mộc mạc dần hiện ra trước mắt. Trước nhà tranh là giàn nho sai trĩu và hàng cây anh đào đang trổ hoa, bên cạnh còn có một giếng đá cổ kính.
Cái giếng kia trông đặc biệt phi phàm.
Giọt Nước Nhỏ chưa vội xuất hiện, nó vẫn còn đang thăng cấp, lần này hẳn có thể tiêu hóa hoàn toàn Hồng Ngọc.
Khương Mật dẫn anh tiến sâu vào khu vực trung tâm: "Sau này nơi này chính là chốn bí mật của chúng ta -"
Dương Giai Hòa ôm chặt Khương Mật bước về phía căn nhà tranh. Ngôi nhà tranh này do Khương Mật tự tay sửa sang, trông cực kỳ đơn sơ, bình thường chỉ dùng để cất giữ chút vật dụng linh tinh và vài món "bảo bối" của cô. Dù Khương Mật có thể chuyển nhà từ bên ngoài vào, nhưng cô lại chẳng có ngôi nhà nào để chuyển cả.
Bởi vì quá đỗi đơn sơ, căn bản Khương Mật chưa từng ngủ trong đó. Nếu mệt mỏi, cô thường nằm dài trên thảm cỏ mềm mại bên ngoài, ngủ một giấc thật ngon lành.
Giữa căn nhà tranh kê một chiếc giường La Hán, phủ bên trên là chiếc chăn bông mềm mại.
Dương Giai Hòa nhẹ nhàng đặt Khương Mật xuống giường, rồi cúi đầu, kề môi mình lên môi cô. Khương Mật nhắm mắt lại, mềm mại đáp lại sự vỗ về của anh.
Cảm giác ở đây, thật sự rất tốt.
Anh thích giọng nói của cô.
Cô cũng thích giọng nói của anh.
Dương Giai Hòa nói: "Em có thể lấy bao cao su vào không? Nó ở trong ngăn kéo đầu giường. Em còn nhỏ lắm, chúng ta đợi thêm chút nữa rồi hãy tính chuyện con cái."
Mười tám tuổi không phải là độ tuổi thích hợp để sinh nở, sinh con lúc này rất nguy hiểm.
Tương lai còn dài.
Khương Mật đương nhiên cũng không muốn có con, bản thân cô vẫn còn là một đứa trẻ! Làm sao có thể sinh con. Cô khẽ thì thầm: "Ở đây có lẽ không cần đâu, em có cách..."
Năng lực thao túng nước của cô trong không gian cực kỳ mạnh, chỉ kém Giọt Nước Nhỏ một chút. Cô có thể kiểm soát mọi yếu tố nước trong không gian này.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Dương Giai Hòa ôm Khương Mật đi tắm. Trong căn phòng tranh có một chiếc thùng tắm, chiếc thùng tắm lớn hơn cái của Dương Giai Hòa một chút, giúp cô ngâm mình thoải mái hơn hẳn.
Đây là Khương Mật đã dùng điểm tích lũy để đổi từ một chủ không gian khác.
Tất cả đồ dùng trong nhà đều được đổi bằng cách tương tự. Hơn nữa, việc dùng nước không gian còn có thể bồi bổ, tẩm bổ cho cơ thể.
Nơi này rất thoải mái. Khương Mật là một người thích hưởng thụ, sau khi người bạn đời biết, sau này sẽ còn thoải mái hơn nữa.
Khương Mật hỏi: "Làm sao anh biết?"
Dương Giai Hòa đáp: "Đâu phải em cố tình giấu anh đâu. Hoa quả tự nhiên xuất hiện, thịt thà hay vài thứ khác bỗng dưng biến mất... Cả cỏ xanh em vẫn cho Heo Sữa Nướng, Bì Bì, Tiểu Bạch ăn nữa. Anh cứ ngỡ em sẽ giấu anh mãi mãi."
"Mật Mật, em tin tưởng anh, không hề đề phòng, anh thực sự rất vui." Khương Mật mỉm cười, đúng vậy, với Dương Giai Hòa, cô chưa từng có ý định giấu giếm điều gì.
Cô tin anh.
"Hôm nào mình đưa Bì Bì vào đây luôn đi. Nơi đây có núi, có sông, có cỏ cây xanh tốt, Bì Bì nhất định sẽ thích thú khi được chơi đùa cùng Heo Sữa Nướng và Tiểu Bạch."
Dương Giai Hòa ôm lấy cô, siết chặt vào lòng. Lúc này đây anh chẳng màng điều gì khác, chỉ toàn tâm toàn ý với người con gái trước mặt: "Ừm?"
Khương Mật cắn môi: "Anh còn cả đống việc đang chờ đấy, ngô đã đến mùa thu hoạch, lúa mạch cần gieo trồng, hoa quả cũng đã chín mọng, rồi cả ngôi nhà tranh này nữa..."
Dương Giai Hòa chặn môi cô lại bằng một nụ hôn: "Không vội, thời gian còn dài!” -Hết Chính Văn-