Khương Mật nhẹ giọng: "Bì Bì à, nhóc bảo đàn dê của nhóc đi trước đi, chị sẽ dẫn nhóc tới một nơi khác. Nhóc xem thử có thích không nhé, Tiểu Bạch và Heo Sữa Nướng đều đang chờ nhóc đấy!"
Bì Bì kêu lên vài tiếng về phía những con dê khác. Tức thì, cả đàn dê lớn bé đều tản đi hết.
Khương Mật trực tiếp dẫn theo Dương Giai Hòa và Bì Bì vào trong không gian.
Bì Bì ngơ ngác trong khoảnh khắc, hoàn toàn không hiểu sao mình lại từ trên núi mà đến được chốn này. Nó nhìn quanh một lượt, rồi tức khắc vùi đầu vào gặm cỏ.
Cỏ xanh bạt ngàn trải dài tít tắp, không khí trong lành mát rượi. Nơi này quả thực là một thiên đường nơi trần thế.
Khương Mật sờ sờ Bì Bì: "Nhóc có muốn sống ở đây không? Có thể mang cả đàn của nhóc vào. Nhóc có hiểu ý chị không hả?"
Bì Bì kích động đến mức muốn dẫn cả đàn dê của mình vào ngay lập tức.
Tiểu Bạch và Heo Sữa Nướng từ xa xông tới như chớp.
Heo Sữa Nướng không nói không rằng, giáng một cước khiến Bì Bì lật ngửa. Bì Bì:...
Bì Bì vừa đứng lên, Heo Sữa Nướng lại quật ngã nó thêm lần nữa.
Bì Bì kêu be be be liên hồi, ra sức lên án sự bất mãn của mình, dùng sừng húc vào Heo Sữa Nướng.
Nhưng Bì Bì khẳng định không phải là đối thủ của Heo Sữa Nướng. Heo Sữa Nướng bây giờ là một con heo rừng lớn một tuổi, vừa hung dữ vừa oai vệ vô cùng, chỉ cần nhấc chân lên cũng có thể dễ dàng đè bẹp Bì Bì.
Tiểu Bạch đứng ở bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng lại vươn móng vuốt ấn đầu Bì Bì xuống bãi cỏ, cái đuôi ve vẩy qua lại, chứng tỏ tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Bì Bì nhỏ bé, yếu ớt và bất lực. Khương Mật vội đưa tay ngăn Tiểu Bạch và Heo Sữa Nướng lại, cuối cùng cũng giải cứu được Bì Bì đáng thương. Cô xoa xoa chiếc sừng của Bì Bì, rồi lại vuốt ve Tiểu Bạch và Heo Sữa Nướng: "Thôi nào, được rồi được rồi."
Năm ngoái lúc Bì Bì còn ở Dương gia câu, Heo Sữa Nướng và Tiểu Bạch vẫn còn nhỏ, Bì Bì bắt nạt chúng không ít lần. Hiện giờ Tiểu Bạch và Heo Sữa Nướng đều đã lớn hơn Bì Bì nhiều rồi.
Chỉ số thông minh của ba đứa chúng nó quả thực không phải loài vật bình thường có thể sánh được. Chúng rất thông minh, khi trêu chọc Bì Bì cũng có chừng mực, chỉ là đùa giỡn chứ không hề làm tổn thương nó.
Chẳng mấy chốc ba đứa đã làm quen thân thiết, rồi cùng nhau vui vẻ chạy nhảy trên bãi cỏ rộng.
Sau khi ra khỏi không gian, Bì Bì dẫn Khương Mật và Dương Giai Hòa đi thẳng đến nơi đàn dê đang tụ tập, rồi trực tiếp đưa hơn hai mươi con dê vào trong không gian.
Khương Mật chia không gian thành ba khu vực: khu vực trung tâm, khu vực cây trồng và khu vực hoang dã.
Tất cả các loài động vật nhỏ đều được đưa đến khu vực hoang dã, nơi đã có sẵn một ngọn núi nhỏ.
Xử lý xong xuôi chuyện của Bì Bì, Khương Mật và Dương Giai Hòa liền xuống núi trở về đại đội.
Ở cổng làng, họ bắt gặp Dương Mạn Lệ đang đạp xe về. Hiện giờ cô ta đang làm ở cửa hàng bách hóa, lại còn cặp kè với một người đàn ông gia đình khá giả, khiến bố mẹ Dương được dịp nở mày nở mặt với bà con lối xóm.
Dương Mạn Lệ diện một chiếc váy hoa nhỏ, trang điểm tinh xảo, trông ra dáng một mỹ nhân có phong thái đài các.
Sau khi cô ta nhìn thấy Khương Mật và Dương Giai Hòa, cô ta chợt nghĩ đến những gì được miêu tả trong cuốn sách kia, nhưng lại hơi không nhớ rõ Dương Giai Hòa đã qua đời vào lúc nào.
Hình như là sau khi cưới chưa được bao lâu thì gặp nạn. Nửa đêm lên núi, anh ta gặp phải lở đất, nghe nói t.h.i t.h.ể cũng không tìm thấy toàn vẹn.
Cô ta tặc lưỡi hai tiếng, dĩ nhiên sẽ chẳng tốt bụng đi nhắc nhở làm gì, bởi vì đó là mệnh trời rồi. Vừa mới đạp xe đi chưa được bao xa, cô ta đã thấy Chu Hoài Lẫm lái một chiếc máy kéo dừng lại ở cổng làng. Hứa Niệm Nhi chạy tới, Chu Hoài Lẫm nhanh nhẹn nhảy xuống từ cabin máy kéo, hai người cười nói chuyện trò chuyện vui vẻ.
Cô ta xì một tiếng khinh thường. Cái gã nam chính này chẳng thèm nói chuyện với cô ta, lại quay ra cười nói với Hứa Niệm Nhi, quả thực khiến cô ta thấy chướng mắt. Nghĩ đoạn, cô ta đạp xe đi thẳng.