Chu Hoài Lẫm muốn sắp xếp cho cô một chân công việc hợp đồng ngắn hạn, đợi sau này có dịp thì sẽ chuyển thành biên chế chính thức. Hứa Niệm Nhi lại dứt khoát từ chối, cô quyết định đi theo Tào sư phụ học nghề.
Thuở ban đầu, mọi người còn xì xào, ghét bỏ vì thấy cô vướng víu chân tay, làm việc gì cũng chưa thuần thục. Thế nhưng dần dà, Hứa Niệm Nhi quả thực đã có thể giúp đỡ được ít nhiều. Cô còn khéo léo làm quen với sư nương, tức vợ của Tào sư phụ, người vốn là kế toán trong xưởng. Sau vài bận chạy tới chạy lui phụ giúp, cô thường xuyên mang quà đến nhà sư phụ. Khi thì là miếng thịt heo tươi ngon, khi là con gà trống béo núc, hoặc là những con thỏ rừng vừa săn được từ hợp tác xã. Thỉnh thoảng, lại có cả mấy hộp mỹ phẩm dưỡng da mà Khương Mật gửi từ tỉnh về cho. Chẳng mấy khi cô đến tay không. Lại thêm cái miệng cô ngọt như mía lùi, hễ muốn lấy lòng ai là y như rằng người đó vui ra mặt. Sư nương càng ngày càng quý mến cô, nếu không phải các con trai trong nhà đều đã yên bề gia thất, bà đã muốn giữ Hứa Niệm Nhi làm con dâu mình rồi.
Đây quả là một chiêu "đánh úp" vào lòng Tào sư phụ.
Tào sư phụ quả thực phải nể phục Hứa Niệm Nhi. Cô gái này không những thông minh lanh lợi mà còn chẳng sợ gian khổ, ý chí kiên cường, dẻo dai.
Dần dà, ông bắt đầu giao việc cho Hứa Niệm Nhi, sau đó còn sắp xếp cho cô một chân công nhân tạm thời, rồi chuyển thành công nhân chính thức. Đến khi Hứa Niệm Nhi chính thức được biên chế, Tào sư phụ mới công khai nhận cô làm đồ đệ. Chỉ vỏn vẹn hai năm, Hứa Niệm Nhi đã vươn lên thành thợ tiện bậc sáu.
Hứa Niệm Nhi còn kéo Tào sư phụ cùng cải tiến động cơ diesel của máy kéo. Nhờ vậy mà động lực máy càng khỏe, khiến loại máy kéo này có thể vượt trội hơn hẳn các mẫu khác, doanh số bán ra cũng tăng vọt. Chu Hoài Lẫm nhờ đó mà cũng từ chức phó xưởng đã trở thành xưởng trưởng chính thức.
Mọi người ai nấy đều hân hoan, dĩ nhiên là muốn chúc mừng rồi. Chu Hoài Lẫm đứng ra mời khách, cả đám cùng nhau chén chú chén anh, hôm đó có cả Tào sư phụ và sư nương.
Ăn cơm xong, Hứa Niệm Nhi nằng nặc đòi về Dương Gia Câu, không quên khoe với mọi người rằng mình đã là thợ tiện bậc tám. Chu Hoài Lẫm cũng vui lây, liền ngỏ ý muốn cùng cô về nhà.
Tào sư phụ muốn giữ hai người lại qua đêm, nói rằng cả hai đều đã uống quá chén. Nhưng Hứa Niệm Nhi lại tự cho rằng mình tửu lượng cao, căn bản là không hề hấn gì. Sư nương chỉ cười ha hả, rồi cũng để mặc hai người ra về.
Cứ ngỡ sẽ yên ổn trở về nhà cùng nhau, nào ngờ giữa đường lại xảy ra chuyện bất ngờ. Cả hai trông thấy một đàn vịt trời vỗ cánh bay ra từ lùm lau sậy ven đường. Hứa Niệm Nhi liền reo lên rằng bên trong nhất định có trứng vịt, thế nào cũng phải vào nhặt cho bằng được.
Và cái lần đi nhặt trứng ấy, hai người cứ thế ngả nghiêng vào nhau, trực tiếp biến lùm lau sậy thành nơi chốn ái ân. Thậm chí, họ còn ngủ quên giữa bãi lau sậy cho đến tận nửa đêm.
Đợi đến khi cả hai tỉnh rượu, mối quan hệ " anh em tốt" này lập tức thay đổi hương vị. Khi đã mặc xong quần áo, Hứa Niệm Nhi nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng nói gì hết! Coi như chuyện đêm qua chưa từng xảy ra. Tôi không có ý định lập gia đình, hiện giờ tôi sống một mình rất tốt!"
Chu Hoài Lẫm nhìn Hứa Niệm Nhi, định nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng anh chỉ khẽ bảo: "Trên mặt em bị muỗi đốt sưng hai cục, có thấy ngứa không?"
Hứa Niệm Nhi gằn giọng: " Tôi mà sợ muỗi đốt ư?"
Cô đứng dậy từ lùm lau sậy, " mẹ kiếp", cô thầm rủa, "đau c.h.ế.t đi được!" Cả hai đêm qua đều đã uống quá chén, Chu Hoài Lẫm lại chẳng biết nặng nhẹ, cái chỗ kia chắc chắn bị tổn thương rồi. Chu Hoài Lẫm vội vàng đỡ lấy cô, ngập ngừng nói: "Anh... anh sẽ cưới em."
Hứa Niệm Nhi giật mình kinh hãi: "Anh... anh muốn cưới tôi ư!?"
Chu Hoài Lẫm:...
Quả đúng là phong thủy luân chuyển thật. Mấy năm trước còn là Hứa Niệm Nhi tìm mọi cách theo đuổi, muốn gả cho anh bằng được, vậy mà giờ đây, cô lại sợ hãi việc kết hôn với anh như vậy sao?
"Anh... anh đền bù cho em sao?"
Hứa Niệm Nhi trừng mắt nhìn anh, rồi tự mình lết từng bước khập khiễng đi ra ngoài, còn không quên ôm khư khư đám trứng vịt vừa nhặt được. Chu Hoài Lẫm nhặt chiếc áo sơ mi lót trong lên mặc. Thấy phía trên dính những vệt m.á.u loang lổ, anh vội vàng dời tầm mắt đi, rồi gấp ghém quần áo cẩn thận đặt vào cặp sách. May mắn thay, anh vẫn còn một chiếc áo ba lỗ khác.