Khương Mật thật ra rất khỏe mạnh, chỉ là em bé trong bụng hơi hiếu động một chút, số lần thai máy cũng nhiều hơn hẳn bình thường. Thi thoảng ngay cả khi đang ngồi học, bàn tay nhỏ xíu của bé con liền áp lên bụng mẹ, như muốn thủ thỉ trò chuyện.
Khương Mật đành phải đặt bút xuống, đưa tay xoa nhẹ bụng, áp vào bàn tay nhỏ xíu của cục cưng.
Tính toán thời gian, đã có tám tháng rưỡi, cũng đã là thai nhi đủ tháng.
Đến kỳ thi cuối kỳ, tần suất em bé tương tác với mẹ lại càng tăng lên.
Chờ thi xong môn cuối cùng, cả phòng ký túc xá rủ nhau đi liên hoan một bữa. Khương Mật không đi theo, nói: "Có lẽ tôi sắp đến ngày lâm bồn rồi." Cô muốn tranh thủ trước khi sinh, tắm gội thật sạch sẽ.
Dương Giai Hòa chờ Khương Mật ở cổng trường thi. Anh đã thi xong từ hôm qua rồi.
Giờ đây, Dương Giai Hòa không dám dùng xe đạp chở Khương Mật nữa, cái bụng mang song thai của cô đã lớn vượt mặt. Anh cẩn thận dìu cô về nhà.
Hai tiểu bảo bối trong bụng vừa nghe thấy giọng nói của Dương Giai Hòa liền bắt đầu cựa quậy. Mấy bàn chân nhỏ cứ áp vào bụng Khương Mật, như nhõng nhẽo đòi anh vuốt ve. Dương Giai Hòa nhẹ nhàng vuốt ve: "Ngoan nào, nhẹ chút thôi, đừng đạp mẹ." Những cú đạp lập tức dịu đi, như muốn nói mình sẽ ngoan ngoãn.
Dương Giai Hòa cười: "Thật ngoan."
Vừa ra khỏi sân trường, Khương Mật liền không muốn đi nữa, cô nhõng nhẽo đòi Dương Giai Hòa bế. Cũng may Dương Giai Hòa khỏe mạnh, cánh tay có lực nên mới bế nổi cô.
Đợi đến khi về nhà, Khương Mật sẽ gội đầu tắm rửa.
Thôi Hội Phương múc một chén canh gà nóng hổi, giục: "Uống lót dạ trước đã con."
Thôi Hội Phương đã tới từ đầu tháng, khi đó Khương Mật mang thai vừa tròn tám tháng. Bà dặn dò rằng sinh đôi thường sẽ sớm hơn, nhiều nhất chỉ tám tháng rưỡi là sinh rồi. Khương Mật ngồi trên ghế, bưng bát uống canh gà: "Mẹ ơi, con còn muốn ăn mì trộn gà lạnh nữa ạ."
Thôi Hội Phương đáp: "Cứ uống hết canh gà đi đã, mẹ làm ngay đây."
Khương Miểu đã tan ca về, cũng nhanh chóng đi theo Thôi Hội Phương vào phòng bếp hỗ trợ.
Khương Mật uống hết nửa chén canh gà, lại gặm thêm một cái cánh gà, sau đó liền muốn đi tắm gội. Cô biết mình không thể tự tắm gội một mình được nữa, đều phải nhờ Dương Giai Hòa hỗ trợ. Cái bụng cô trắng nõn mềm mại, so với trước kia, có phần đẫy đà hơn rất nhiều, chạm vào thấy thật mềm mại, thoải mái. Sau khi rửa ráy xong, mì trộn gà lạnh cũng đã làm xong.
Khương Mật ăn xong một bát lớn mì, vừa mới đặt đũa xuống, cô liền cảm thấy bụng dưới bắt đầu nhói đau. Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Dương Giai Hòa: "Anh ơi, em có lẽ sắp sinh rồi!"
Ban đầu chỉ là cơn đau bụng lâm bồn nhẹ, nhưng rất nhanh sau đó trở nên không thể chịu đựng nổi.
Dương Giai Hòa vội vàng ôm Khương Mật chạy ra ngoài, Khương Miểu cũng tất tả đi theo. Thôi Hội Phương chạy vào phòng xách vội túi đồ đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Chiếc xe cũng đã chuẩn bị sẵn, phòng khi Khương Mật chuyển dạ, tránh để cô trì hoãn thời gian đến bệnh viện. Khương Miểu vội mở cửa xe, Dương Giai Hòa cẩn thận đặt Khương Mật vào ghế sau. Thôi Hội Phương xách túi đồ cũng nhanh chóng vào theo. Sau khi mọi người đã ổn định, Dương Giai Hòa liền lái thẳng xe đến bệnh viện quân khu.
Vừa đến bệnh viện, Khương Mật liền cảm thấy nước ối vỡ òa. Cô đau đớn đến tột cùng, lại thêm phần hoảng loạn. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều, nhưng đến giờ khắc này, cô vẫn không khỏi sợ hãi.
Vào đến phòng khám, bác sĩ kiểm tra một chút liền phát hiện cổ tử cung của cô đã mở năm phân. Không cần xét nghiệm m.á.u nữa, vì như vậy là đã sắp sinh rồi.
Chủ nhiệm khoa sản Tiết mắng Dương Giai Hòa: "Anh làm ăn kiểu gì vậy? Đã mở năm phân rồi, sao lại đưa đến bệnh viện muộn thế này? Chậm thêm chút nữa là đứa bé chào đời ngay trên đường rồi còn gì! Mau ra ngoài đi, đừng chậm trễ."
Khuôn mặt Khương Mật trắng bệch vì đau đớn, cô siết chặt cánh tay Dương Giai Hòa đến nỗi in hằn dấu móng tay, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Dương Giai Hòa dường như không cảm thấy đau cánh tay, anh cúi đầu hôn lên trán Khương Mật, an ủi: "Vợ yêu, ngoan nào, sau này chúng ta không sinh nữa đâu."
Anh vừa nói xong, đã bị cô y tá kéo ra ngoài.