Một nhân viên kinh doanh vừa thấy Trương Duyên Lâm bước vào liền vội vàng đi tới, cung kính gọi "Trương tổng".
Khương Mật vừa nhìn qua tình hình công trường, đã thấy hai tòa nhà sáu tầng được xây xong phần thô. Cô bèn hỏi giá phòng hiện tại một cách đơn giản.
Khương Mật vừa nghe giá phòng xong, chỉ hận không thể dốc hết tất cả tài sản trong nhà mà đầu tư vào bất động sản ngay lập tức.
Đây chính là đất vàng ở Nhị Hoàn, qua hai mươi năm nữa, giá sẽ đội lên đến mức nào đây chứ?
Khương Mật bèn bày tỏ ý định muốn chọn ba căn, mỗi đứa nhỏ một căn ở một tầng khác nhau. Tất cả đều chọn hình thức trả góp hàng tháng, mà gộp cả ba căn lại mỗi tháng cũng chưa tới hai trăm tệ, trả trong ba mươi năm.
Nghĩ đến đến tận thế kỷ sau, mỗi tháng chỉ phải trả có hai trăm tệ thôi, quả thực nằm mơ cũng phải cười đến chảy nước mắt.
Thật ra trả hết tiền một lần cũng được, nhưng Khương Mật muốn giữ lại tiền mặt, xem xét xem có nên đầu tư kinh doanh thêm gì không.
Vốn dĩ bên cạnh có mấy vị khách hàng đang quan sát, vừa thấy Khương Mật ra tay mạnh bạo như thế thì không khỏi bật thốt: "Cô đây là nói đùa thôi phải không?"
Khương Mật dở khóc dở cười đáp: " Tôi mua nhà thật mà. Tôi mua cho ba đứa con, đợi sau này chúng nó lập gia đình, đứa nào muốn ở cùng thì ở, không thì cứ ra riêng."
Bà thím nọ nhìn Hoài Cẩn và Cẩn Du, ngạc nhiên hỏi: "Hai đứa nhỏ này mới bé tí thế kia... Cô có tận ba đứa con sao?"
Khương Mật chỉ vào Khương Miểu: "Đây là em gái tôi."
Bà thím vẫn chưa tin: "Cô mua thật đấy à? Đây đâu phải chuyện nhỏ, đừng có đùa!" Khương Mật chỉ cười: "Lát nữa là ký hợp đồng rồi ấy chứ."
Mấy người kia thấy Khương Mật bắt đầu chọn phòng, bà thím nọ liền nói: "Nếu cô ký hợp đồng rồi mà hủy thì thật sự phải bồi thường đấy." Khương Mật mỉm cười: "Thím ơi, cháu thấy căn tầng ba mà thím vừa chọn đẹp lắm đấy. Nếu thím không ưng thì để cháu mua trước cho, thím cứ từ từ suy nghĩ."
Bà thím nghe xong, giật mình: " Tôi mua! Tôi mua!"
Một nhân viên kinh doanh khác liền nhanh nhẹn hỏi: "Khương tiểu thư, tầng ba của tòa nhà này, cô xem thử có được không ạ?"
Ông chú đứng bên cạnh vội vàng xen vào: "Này, Tiểu Triệu, cô nói gì vậy, tầng này tôi đã nhắm rồi mà!"
Cô nhân viên kia liền giải thích: "Anh Phương có thể chọn căn tầng bốn, tầng bốn có ánh sáng tốt hơn nhiều đấy ạ."
Ông chú kiên quyết: " Tôi vẫn muốn tầng ba cơ!"
Có cạnh tranh như vậy mới càng thấy thú vị chứ.
Khương Mật dứt khoát chọn liền ba căn: tầng một, tầng hai và tầng ba của cùng một tòa nhà. Cô còn nói thêm: "Cũng may tôi chưa vội dọn vào ở ngay, nếu không, tôi nhất định sẽ giành luôn căn tầng ba mà hai vị vừa tranh chấp đấy."
Thấy vậy, hai vị khách hàng vốn còn đang chần chừ bỗng vội vàng ký hợp đồng ngay.
Khương Mật cũng chuẩn bị đặt bút ký hợp đồng thì Khương Miểu vội vã lên tiếng: "Chị ơi, em không cần nhà đâu, cứ để cho Cẩn Du đi ạ."
Trong suốt thời gian đi học, cô nàng đều nhận được học bổng hậu hĩnh, lại còn có trợ cấp sinh hoạt phí từ nhà nước, không cần đóng học phí, nên thật sự đã dành dụm được một khoản tiền không hề nhỏ.
Khương Mật xoa nhẹ mái tóc Khương Miểu, dịu dàng bảo: "Của em thì em cứ nhận lấy đi chứ."
Khương Miểu nở nụ cười, khóe mắt cong cong như vành trăng khuyết, trong lòng cô dâng trào một niềm hạnh phúc ngập tràn, thật sự là hạnh phúc vô bờ bến.
Việc mua nhà không phải là chuyện ngày một ngày hai. Sau này, nhân viên phụ trách sẽ lo liệu thủ tục ở ngân hàng. Cô cũng cần đến ngân hàng mở một tài khoản riêng, bởi với điều kiện hiện tại của mình, cô hoàn toàn có thể vay trả góp.
Từ nhỏ đến lớn, Khương Mật chưa từng phải lo nghĩ về tiền bạc, cũng chẳng màng chuyện cơm áo gạo tiền, vậy mà giờ đây, cô bỗng nhiên có một động lực mạnh mẽ để kiếm tiền.
Phải nhanh chóng tìm cách để tiền đẻ ra tiền mới được.
Số tiền ấy nên dùng vào việc gì? Cô cần phải suy tính thật kỹ lưỡng.
Buổi trưa, Trương Duyên Lâm ngỏ ý muốn mời chị em Khương Mật dùng bữa. Anh hỏi bé Cẩn Du muốn ăn món gì, Cẩn Du nhanh nhảu đáp: "Vịt quay ạ!" Dạo này cô bé đặc biệt mê món này.
Khương Miểu mỉm cười nói: "Dì dẫn con đi ăn vịt quay." Cô khéo léo từ chối lời mời chân thành của Trương Duyên Lâm.
Trương Duyên Lâm cười nói: "Nếu không phải nhờ hai cô thì e rằng căn phòng này tôi cũng khó bán được. Miểu Miểu, hôm nay tôi thực sự rất cảm ơn cô."