Ngày 3 tháng 8 năm 1977.
Nhiếp Cẩm Mi cùng Dung Chính Khanh đang dọn dẹp bát đĩa trên bàn ăn, vừa quay đầu lại thì phát hiện Tống Chi mồ hôi đầm đìa, ôm bụng cứng đờ dựa vào tường.
“Làm sao vậy?”
Mấy người vội vàng buông đồ vật, khẩn trương đi về phía cô.
Tống Chi yếu ớt cười với họ: “ Tôi hình như sắp sinh, vỡ ối rồi.”
Lời này lập tức nổ tung trong tai mấy người, tất cả đều hoảng loạn trông thấy được.
Dung Chính Khanh phản ứng nhanh nhất, một tay đỡ lấy Tống Chi, rồi nói với Nhiếp Cẩm Mi và Nhiễm Thu: “Thầy Nhiễm mau đi mời bà mụ đến, Cẩm Mi mau chạy đi đun nước nóng.”
Hai người vội vàng gật đầu.
Nhiễm Thu thậm chí còn chưa kịp lấy đèn pin, đã nhanh chóng đạp ánh trăng đi tìm bà mụ.
“Còn đi được không?” Lúc này Dung Chính Khanh mới nhìn về phía Tống Chi bên cạnh, khẩn trương dò hỏi.
Tống Chi lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vì cơn đau chuyển dạ mà tái nhợt, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống theo gò má.
Thấy vậy, Dung Chính Khanh lại vội vàng gọi Nhiếp Cẩm Mi lại.
Hai người hợp lực đưa Tống Chi về phòng, lúc này mới cuống quýt đưa những đồ vật cần dùng để đỡ đẻ ra.
Cũng may những thứ này lần trước các cô ấy cũng đã chuẩn bị sẵn.
Bà mụ rất nhanh đến nơi, Dung Chính Khanh trực tiếp dẫn người vào phòng Tống Chi.
Mà giờ phút này Tống Chi đã ra đầy người mồ hôi, sắc mặt so với lúc trước lại càng trắng hơn vài phần.
Nhiễm Thu nhìn dáng vẻ này của cô, một trái tim lập tức treo lên cổ họng, theo bản năng hướng vào trong phòng, vừa đến cửa đã bị Dung Chính Khanh ngăn lại.
“Thầy Nhiễm không thể đi vào.”
Nhiễm Thu cứng đờ đứng tại chỗ, nỗi lo lắng trong mắt phảng phất muốn tràn ra.
“Thầy đi cùng Cẩm Mi đun nước nóng đi, lát nữa sẽ dùng không ít đâu.” Dung Chính Khanh đương nhiên nhìn ra lo lắng của anh, liền nói thêm.
Chờ Nhiễm Thu vừa đi vừa quay đầu hướng phòng bếp đi đến, Dung Chính Khanh mới hít sâu một hơi, đi vào phòng.
Buổi tối hôm đó, căn tứ hợp viện nhỏ này đun nước nóng cả đêm, lúc 3 giờ rưỡi sáng, một tiếng trẻ con khóc nỉ non mới vang vọng khắp trời.
Nhiễm Thu cùng Nhiếp Cẩm Mi đang đứng ngoài cửa lo lắng thấp thỏm đồng thời đứng lên.
Một lát sau, khi Dung Chính Khanh đẩy cửa ra đưa bà mụ ra ngoài, thì thấy hai người đứng thẳng tắp ở cửa.
“Cô ấy thế nào rồi?”
Hai người cơ hồ là đồng thời mở miệng hỏi.
“Cô ấy rất khỏe, mẹ tròn con vuông.” Dung Chính Khanh cười nói.
Nghe được lời này, trái tim treo cả đêm của hai người mới hạ xuống.
“Đứa bé nặng bao nhiêu ạ?” Nhiếp Cẩm Mi nghĩ đến tiếng Tống Chi rên đau vì áp lực nghe thấy vừa rồi ở cửa, lại nhịn không được hỏi.
“Năm cân hai lạng, là một bé con đáng yêu xinh xắn.” Dung Chính Khanh cười tủm tỉm nói, “Các cô vào xem đi.”
Nghe vậy, hai người nôn nóng đẩy cửa đi vào trong phòng.
Dung Chính Khanh đưa một cái phong bì dày cộp cho bà mụ: “Vất vả cho bà rồi.”
Bà mụ nhận lấy phong bì lặng lẽ bóp bóp, cảm nhận độ dày của nó, bà cười tủm tỉm cất phong bì vào trong ngực.
“Không vất vả, không vất vả, cô nương thân thể chắc chắn, lần này sinh rất thuận lợi.”
Dung Chính Khanh đưa bà mụ ra khỏi cổng sân, lại đưa cho một cái phong bì càng chắc chắn hơn: “Chúng tôi đã nói tốt trước rồi, xin bà cũng đừng nuốt lời.”
Bà mụ nhìn thấy cái phong bì rõ ràng dày hơn cái trước rất nhiều thì đôi mắt đều sáng lên, bà vội vàng gật đầu.
“Cô nương yên tâm, ra khỏi cửa này, chuyện đêm nay tôi sẽ chôn chặt trong bụng, tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài.”
“Tốt.” Dung Chính Khanh đè xuống ánh mắt âm trầm, gật đầu, “Trên đường cẩn thận.”
Bà mụ này là họ đã chọn lựa rất lâu mới quyết định, không phải người hay ba hoa, hơn nữa tuy rằng họ tìm người tới, nhưng cũng không lộ ra tên họ, lại cho đủ phí bịt miệng, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bà mụ thừa dịp bóng đêm rời đi sân nhỏ.
Dung Chính Khanh trở lại trong phòng, thì thấy Nhiễm Thu đứng ở cửa, vẫn chưa đi vào trong.
“Sao không đi vào?” Cô kỳ quái hỏi một tiếng.
Nhiễm Thu lắc đầu, vẫn chưa nói chuyện, chỉ là đôi mắt vẫn luôn nhìn vào trong phòng.
Dung Chính Khanh đi vào trong, nhìn thấy Tống Chi đang ôm bé con cho bú, lúc này mới hiểu vì sao Nhiễm Thu không vào.
Tống Chi sinh thuận lợi hơn một giờ, toàn thân sức lực đều phảng phất bị tiêu hao quá độ.
Cô hiện tại vô cùng muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc thật dài.
Nhưng vì cho Tiểu Thanh Bách bú, cô vẫn là cố gắng chống không ngủ.
Nhiếp Cẩm Mi và Dung Chính Khanh đều ở bên cạnh cô, chờ cô b.ú xong, Dung Chính Khanh bế đứa bé từ trong n.g.ự.c cô ra.
“Ngủ một giấc thật ngon đi, có chúng tôi ở đây rồi.”
Nhiếp Cẩm Mi cũng vội nói: “ Đúng vậy, cô nghỉ ngơi thật tốt, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt tiểu bảo bối.”
Tống Chi yếu ớt ném cho hai người một ánh mắt cảm kích, lúc này mới nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Nhiễm Thu đứng ngoài cửa, nghe tiếng trẻ con khóc nỉ non truyền ra từ trong phòng, trong lòng tràn ngập cảm giác vui mừng, bàn tay rũ bên người cũng vì kích động mà siết thành quyền, đáy lòng là niềm vui không nói nên lời.
Anh cũng không cảm thấy đứa bé này là của người đàn ông khác, trong lòng thậm chí vô cớ cảm thấy đứa bé này chính là của anh và Tống Chi.
Tương lai anh sẽ cùng cô chăm sóc đứa bé này lớn lên.
Để Tống Chi có thể ngủ thoải mái một chút, Dung Chính Khanh bế đứa bé ra ngoài.
“Cô ấy thế nào rồi? Có khỏe không?” Nhiễm Thu lo lắng dò hỏi tình hình Tống Chi.
“Không có việc gì, chỉ là quá mệt mỏi, giờ đã ngủ rồi.”
Dung Chính Khanh nói xong, ngẩng đầu nhìn trên khuôn mặt tái nhợt của anh vì kích động mà hiện ra ửng hồng, có chút nhịn không được muốn cười.
Cô cúi đầu cười khẽ một tiếng, mới một lần nữa ngẩng đầu nén ý cười nơi khóe miệng, nói với Nhiễm Thu: “Anh cũng đi nghỉ ngơi một chút đi.”
Nhiễm Thu không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn về phía đứa bé trong n.g.ự.c cô.
Đứa bé vừa mới sinh, nho nhỏ một cục nằm trong n.g.ự.c Dung Chính Khanh, nhìn qua mềm nhũn, giờ phút này đang mở to mắt tò mò nhìn thế giới này.
Rõ ràng là vừa sinh ra, nhưng giữa lông mày cũng nhìn ra được vài phần tương tự với Tống Chi, làm người ta nhịn không được lòng sinh yêu mến.
Nhiễm Thu chỉ cảm thấy bé con này càng nhìn càng thuận mắt, khóe miệng anh treo lên một nụ cười không thể kiềm chế, nhịn không được mở miệng với Dung Chính Khanh.
“ Tôi có thể ôm nó một chút không?”
Dung Chính Khanh cũng thấy Nhiễm Thu đối với đứa bé này là thật sự thích, cô cười gật đầu: “Đương nhiên có thể, nhưng anh phải cẩn thận một chút.”
Cô dặn dò một câu, lúc này mới cẩn thận giao đứa bé cho anh.
Không nghĩ tới động tác ôm bé con của Nhiễm Thu lại vô cùng thuần thục, bế đứa bé vững vàng trong khuỷu tay, nhẹ nhàng đung đưa, không bao lâu, tiểu bé con ban đầu còn mở to mắt đã từ từ nhắm mắt lại.
Nghe tiếng thở nho nhỏ truyền ra từ khuỷu tay Nhiễm Thu, Dung Chính Khanh vẻ mặt ngạc nhiên.
“Ô, nhanh như vậy đã ngủ rồi.” Nhiếp Cẩm Mi cũng vẻ mặt bội phục nhìn Nhiễm Thu, khen ngợi, “Thật là không ngờ thầy Nhiễm dỗ bé con cũng có một tay đấy nhé.”
“Khi Tam Nha các cô ấy còn nhỏ, tôi đều đã bế qua.” Nhiễm Thu nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, Dung Chính Khanh và Nhiếp Cẩm Mi lúc này mới nhớ tới chuyện anh còn nuôi lớn ba bé con.
Nhiễm Thu cúi đầu nhìn bé con đang ngoan ngoãn nằm trong n.g.ự.c mình, tâm trạng lại một lần nữa kích động, trong mắt tựa như tụ đầy sao trời, lộng lẫy vô cùng.