Sau chuyện đó, Đường Quân Hạc đúng là không đến nữa.
Ngày tháng vẫn cứ trôi qua bình lặng, Tống Chi đắm mình trong khoảng thời gian hạnh phúc được nuôi con.
Ngay lúc Tống Chi cho rằng chuyện của Đường Quân Hạc đã hoàn toàn kết thúc, Bạch Sanh Sanh đột nhiên khóc lóc tìm đến căn nhà nhỏ của cô.
Hôm nay, Tống Chi cũng giống như thường ngày, sau khi dỗ Tiểu Thanh Bách ngủ xong, liền ra ngoài phơi tã cho thằng bé.
________________________________________
Đột nhiên, tiếng đập cửa rầm rầm rầm cùng với tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ vang lên cùng lúc.
Tống Chi do dự một chút, rồi bước về phía cửa.
Nào ngờ, vừa mở cửa, cô đã đối diện với khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Bạch Sanh Sanh, cô ấy khóc đến đôi mắt sưng húp. Đôi mắt sưng đỏ đính trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn thanh tú kia, giống như hai quả óc chó khổng lồ.
Tống Chi nhíu mày, không rõ đây là tình huống gì.
Mà Bạch Sanh Sanh vừa thấy cô, trong đôi mắt chằng chịt tia m.á.u tức khắc b.ắ.n ra một tia lạnh lẽo, cô ta túm chặt ống tay áo Tống Chi, cắn răng hỏi tội.
“Tống Chi, rốt cuộc cô đã nói gì với Quân Hạc?”
Tống Chi vẻ mặt mờ mịt, Bạch Sanh Sanh bị làm sao vậy?
Không đợi Tống Chi mở miệng, đôi mắt đỏ ngầu của Bạch Sanh Sanh lại nhìn chằm chằm cô, lực tay nắm lấy ống tay áo lại tăng thêm không ít.
“Nhất định là cô, nhất định là cô đã nói gì với Quân Hạc, anh ấy mới đột nhiên sa thải tôi, chuyển tôi về trạm y tá!”
Bạch Sanh Sanh gắt gao nhìn chằm chằm Tống Chi, hàm răng trắng bệch cắn chặt môi dưới, cứ thế cắn ra mấy vết răng rõ ràng, trong đôi mắt khóc đến sưng đỏ không ngừng kia chứa đầy phẫn nộ và oán hận.
Nghe lời cô ta nói, Tống Chi kinh ngạc. Cô chẳng qua là bảo Đường Quân Hạc đừng tới tìm mình nữa, sao anh ấy lại đột nhiên sa thải Bạch Sanh Sanh? Chẳng lẽ ngày đó anh ấy quay về, liền lập tức sa thải cô ấy sao? Là vì cô đã nói về mối quan hệ của anh ấy với Bạch Sanh Sanh?
Bạch Sanh Sanh thấy dáng vẻ này của Tống Chi, liền lập tức kết luận nhất định là cô đã gây chuyện.
Sắc mặt cô ta tái mét, ánh mắt hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống Tống Chi.
________________________________________
Bạch Sanh Sanh bóp tay Tống Chi, giọng nói bén nhọn hỏi tội: “Tống Chi, cô vì sao phải làm như vậy?”
Móng tay cô ta cắm vào người Tống Chi, khiến Tống Chi nhíu chặt mày, cô cựa quậy hòng hất tay Bạch Sanh Sanh ra. Nhưng Bạch Sanh Sanh không biết đâu ra sức lực, tay như kìm sắt kẹp chặt cổ tay cô, căn bản không thể hất ra.
Bạch Sanh Sanh vừa khóc lóc, vừa trách mắng Tống Chi.
“Tống Chi, tôi với cô không oán không thù, cô vì sao phải dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy?”
Nhiếp Cẩm Mi và Dung Chính Khanh cũng ở trong nhà, nghe thấy tiếng động liền vội vàng ra xem, thì thấy Tống Chi đang bị người phụ nữ đang khóc đến chật vật kia giữ chặt.
Hai người vội vàng chạy tới, tách Bạch Sanh Sanh ra. Mặc dù sức Bạch Sanh Sanh có lớn đến đâu, nhưng hai tay khó địch bốn tay, chỉ có thể vừa rơi lệ, vừa vẻ mặt oán giận nhìn Tống Chi.
Cô ta bất mãn nhìn hai người đang bênh vực Tống Chi kia, trong lòng càng thêm bất mãn.
“Các người còn muốn bênh vực con người độc ác như Tống Chi, cẩn thận cô ta cũng sẽ hãm hại các người sau lưng đấy!”
Dung Chính Khanh và Nhiếp Cẩm Mi mới không tin lời phỉ báng của cô ta, họ đứng trước mặt Tống Chi, một chút cũng không lay động.
“Tống Chi là người như thế nào chúng tôi biết rất rõ, còn cô thì đừng nói bừa, Tống Chi chẳng làm gì hết, cô ấy vẫn luôn ở trong sân ôn tập, lấy đâu ra thời gian đi phá đám cô.” Nhiếp Cẩm Mi chống nạnh, tức giận nhìn Bạch Sanh Sanh.
Dung Chính Khanh cũng nói: “Cô nên tự nghĩ xem có phải mình đã làm gì, mới khiến thiếu tá Đường sa thải cô, chứ không phải không phân biệt đúng sai đến đây gây sự với người khác.”
Nghe vậy, Bạch Sanh Sanh lập tức kích động lớn tiếng phản bác.
“Quân Hạc, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ chuyển tôi đi, tôi vẫn luôn làm rất tốt, chưa bao giờ phạm sai lầm.”
Cô ta quay đầu nhìn về phía Tống Chi, chỉ vào cô mà chửi rủa: “Nhất định là cô đã làm gì! Cô, cái người phụ nữ độc ác này! Quân Hạc sau khi gặp cô quay về, liền sa thải tôi! Cô còn dám nói không phải cô làm?”
Nói rồi, Bạch Sanh Sanh lại không kiểm soát được nỗi ấm ức trong lòng, ôm mặt khóc nấc lên, trong miệng còn lẩm bẩm: “Rõ ràng tôi không có lỗi gì, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”
Tống Chi nhìn Bạch Sanh Sanh đang mất kiểm soát cảm xúc trước mặt, trong lòng chỉ cảm thấy chột dạ. Đã từng Bạch Sanh Sanh chèn ép cô đến nghẹt thở. Nhưng hôm nay cô ta lại ở trước mặt mình mà khóc như hoa lê dính hạt mưa.
Tống Chi lúc này tâm trạng có chút phức tạp. Đúng là phong thủy luân chuyển. Kiếp trước cô cũng đã khóc như thế này sao?
Tống Chi trầm mặc một lúc lâu, mới giọng nhàn nhạt mở miệng.
“Chuyện này không liên quan đến tôi, Đường Quân Hạc vì sao sa thải cô, tôi cũng không rõ. Cô không cần tới tìm tôi gây sự.”
Bạch Sanh Sanh khóc quá ồn ào, Tống Chi nghĩ đến Tiểu Thanh Bách đang ngủ trong phòng, sắc mặt có chút trở nên khó coi.
“Cô vẫn là mau về đi thôi.” Cô trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Bạch Sanh Sanh có công sức đến đây tìm mình gây sự, còn không bằng đi tìm Đường Quân Hạc mà cầu xin.
Nhưng Bạch Sanh Sanh lại không chịu bỏ qua, khăng khăng Tống Chi phải cho một lời giải thích. Cô ta khăng khăng cho rằng chuyện này chính là do Tống Chi làm.
“Tống Chi, cô đừng có giả vờ giả vịt nữa, nhất định là cô xúi giục, anh ấy mới đối với tôi như vậy! Có phải vì anh ấy đối xử với tôi đặc biệt, nên cô mới cố ý làm như vậy không?”
Bạch Sanh Sanh khóc lóc điên loạn.
“Tống Chi, cô thật đê tiện!”
Tống Chi nhìn Bạch Sanh Sanh tự cho là đúng, cố nhịn lại xúc động muốn trợn trắng mắt, cạn lời nhắc nhở.
“Nếu Đường Quân Hạc thật sự có tình cảm với cô, thì sẽ không vì một câu nói của người khác mà đuổi cô đi.”
Vốn đang mất kiểm soát cảm xúc, Bạch Sanh Sanh vì những lời này của cô mà hoàn toàn mất kiểm soát, trong đôi mắt phẫn nộ kia lấp lánh những đốm lửa cuồng loạn.
Cô ta phẫn nộ lao về phía Tống Chi, một tay bóp lấy cổ cô, nghiến răng nghiến lợi chửi rủa.
“Tống Chi, con tiện nhân này! Tại sao cô lại tới đây! Tại sao lại muốn cướp mất Đường Quân Hạc, tôi thích anh ấy như vậy, anh ấy rõ ràng cũng thích tôi! Chính là vì cô xuất hiện, anh ấy mới thay đổi!”
Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, Nhiếp Cẩm Mi và Dung Chính Khanh đều không lường được Bạch Sanh Sanh sẽ đột nhiên phát điên, hai người không ngăn lại được.
Mà Tống Chi bị cô ta bóp chặt cổ đè xuống đất, lại càng không thể cử động. Sức lực Bạch Sanh Sanh quá mạnh, cô không thể thoát ra, theo cảm giác nghẹt thở dần dần truyền đến, cả khuôn mặt Tống Chi đều nghẹn đến đỏ bừng. Cô cố hết sức gạt tay Bạch Sanh Sanh ra.
Dung Chính Khanh và Nhiếp Cẩm Mi kinh hãi biến sắc, vội vàng chạy tới, ghì chặt cánh tay Bạch Sanh Sanh, muốn kéo hai người ra. Gân xanh trên trán Bạch Sanh Sanh nổi lên, gắt gao bóp cổ Tống Chi, vậy mà hai người họ đều không kéo ra được.
“Tống Chi, cô đi ch·ết đi! Cô mà ch·ết, Quân Hạc sẽ lại trở lại dáng vẻ như trước!”
Đôi mắt Bạch Sanh Sanh đỏ ngầu, như phát điên nhìn Tống Chi, cô ta hiện giờ đã hoàn toàn mất hết lý trí.
Nhiễm Thu vốn dĩ đang ở trong phòng chăm sóc đứa bé, nghe thấy tiếng động ngoài phòng, anh vội vàng chạy ra. Nhìn thấy Tống Chi bị một người phụ nữ điên bóp chặt cổ ấn xuống đất, lúc này mặt đã trở nên tái mét, sắc mặt anh lập tức thay đổi, lập tức lao tới, một phen xốc Bạch Sanh Sanh lên.