“Vụ án này ảnh hưởng nghiêm trọng đến vậy sao?”
Tống Chi rũ mắt xuống, trong mắt xẹt qua một tia bất ngờ, nhịn không được hỏi.
Cô biết chức vị của anh trai Đường Quân Hạc không thấp, mà vụ án này, hẳn là còn chưa đến mức cần anh ấy chú ý như vậy.
Cô lặng lẽ nhìn bóng lưng cao lớn ở ghế lái.
Chẳng lẽ là Đường Quân Hạc đã nói gì đó…
Rất nhanh, Đường Quân Hạc liền giải đáp nghi hoặc cho cô.
“Đám côn đồ kia là đầu rắn địa phương trong thế hệ này, trên tay đã dính không ít chuyện dơ bẩn, lại còn gây ra mấy vụ án mạng, cùng nhân viên cấp trên cũng có liên can, cấp trên rất chú ý vụ án này.”
Nói đến đây, anh dừng lại một chút, mới tiếp tục nói.
“Thông qua vụ án này, đã bắt được không ít tổ chức ung nhọt, cấp trên đã quyết định xử lý nghiêm khắc.”
Nghe được những lời này của anh, Tống Chi khó nén sự kinh ngạc trong lòng.
Cô cũng không nghĩ tới chuyện này ảnh hưởng sẽ sâu rộng đến vậy.
Nhưng nếu có thể truy nguồn gốc mà loại bỏ được mấy hạt sạn này, bất kể là đối với cấp trên, hay là đối với những người dân tầng lớp dưới cùng như họ, đều là một chuyện đáng ăn mừng.
“Vậy Lâm Bình sẽ bị xử lý thế nào?”
Nhưng Tống Chi hiện giờ quan tâm nhất vẫn là một chuyện khác.
Lâm Bình cũng không giống đám côn đồ kia, dính líu đến nhiều vụ án như vậy, hơn nữa tiểu Thanh Bách cũng không xảy ra chuyện gì, Tống Chi véo véo lòng bàn tay, cô chỉ sợ hình phạt dành cho Lâm Bình sẽ không quá nặng.
Nhưng cô không muốn bỏ qua tên cặn bã này.
Vừa vặn, lúc này phía trước đầu phố cũng có một chiếc xe chạy ra, Đường Quân Hạc tránh sang bên cạnh một chút.
Anh quay đầu lại nhìn Tống Chi một cái, hỏi.
“Cô muốn hắn thế nào?”
Ánh mắt Tống Chi rất trầm, n.g.ự.c phập phồng vài cái, cô mới trầm giọng chậm rãi phun ra hai chữ.
“Bắn chết.”
Lâm Bình nếu đã đưa tay về phía người nhà mình, lại còn suýt nữa làm hại tiểu Thanh Bách, Tống Chi liền tuyệt đối không có khả năng lại cho hắn cơ hội làm tổn thương người nhà cô lần thứ hai.
Huống chi, Lâm Bình tuy rằng trên tay không dính líu đến án mạng, nhưng những chuyện gian lận, cướp giật, trộm cắp hắn chẳng thiếu chuyện nào.
Hắn phải gánh chịu hậu quả như vậy, cũng là gieo gió gặt bão.
Những lời Tống Chi nói, khiến Đường Quân Hạc hơi có chút kinh ngạc.
Anh quay đầu lại, nhìn khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo của cô.
Anh nghĩ đến Lâm Bình và đám người kia cấu kết, nếu không phải Tống Chi vận khí tốt, chỉ sợ đã sớm rơi vào bẫy rập của họ, rơi vào tay đám cặn bã kia sau, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Đường Quân Hạc trầm xuống, sát khí dưới đáy mắt cuồn cuộn.
Loại cặn bã như vậy thật sự đáng bị b.ắ.n chết.
Hai người rất nhanh đến bệnh viện.
Tống Chi bế tiểu Thanh Bách đi tái khám.
Bác sĩ cho tiểu Thanh Bách làm một lượt kiểm tra tỉ mỉ sau, nói với Tống Chi và họ.
“Thằng bé hồi phục rất tốt, trước mắt nhìn không có di chứng gì.”
Tống Chi lập tức nghe ra ý ngoài lời của bác sĩ, cả trái tim lập tức thắt lại, cô hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm bác sĩ, lo lắng hỏi: “Ý bác sĩ là sau này sẽ xuất hiện vấn đề gì sao?”
Nghe vậy, bác sĩ khẽ thở dài một hơi.
“Thằng bé dù sao còn nhỏ, lại từng trải qua một lần cơn sốc, sau này liệu có di chứng gì không thì không thể xác định, gia đình có thể chú ý nhiều hơn, nếu phát hiện vấn đề, kịp thời đưa thằng bé tới bệnh viện.”
Bác sĩ nói xong, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người, lại dặn dò một câu.
“Một thời gian nữa, có thể lại đưa thằng bé đến kiểm tra lại thân thể, chỉ cần số liệu vẫn luôn bình thường, hẳn là sẽ không có trở ngại.”
Nghe được lời bác sĩ nói, khuôn mặt Tống Chi trở nên âm trầm, cô trầm mặc gật đầu, từng lời bác sĩ nói đều ghi nhớ.
Tiểu Thanh Bách trong lòng không biết đã xảy ra chuyện gì, thằng bé mở to đôi mắt ngây thơ, đối diện với ánh mắt của Tống Chi sau, còn ngây ngô nhoẻn miệng cười với cô, bàn tay nhỏ vung vẩy vô cùng vui vẻ.
Tống Chi nhìn thấy bộ dạng này của thằng bé, càng thêm đau lòng.
Con cô còn nhỏ như vậy, lại vì Lâm Bình, mà gặp phải nhiều chuyện…
Nghĩ đến những lời bác sĩ vừa nói, lồng n.g.ự.c Tống Chi lập tức bị chôn xuống mấy quả b.o.m bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Cô theo bản năng siết chặt tay, ôm chặt người nhỏ bé trong lòng.
Hai người vừa định rời khỏi bệnh viện, Tống Chi lại cảm giác được trong lòng một trận nhiệt lưu, sắc mặt cô cứng lại một chút, bất đắc dĩ nhìn tiểu Thanh Bách không thoải mái vặn vẹo trong lòng, bực mình chọc chọc mũi thằng bé.
“Con đúng là biết chọn thời điểm.”
Cô đành phải tìm y tá mượn phòng nghỉ một chút, nhanh chóng bế tiểu Thanh Bách đi vào, thay tã vải cho thằng bé.
Lúc này, mới phát hiện tiểu Thanh Bách thế mà làm ướt cả quần áo.
Cũng may cô không chỉ mang theo tã vải, còn mang theo một bộ quần áo để thay.
Thay tã vải cho thằng bé, lại thay một bộ quần áo sạch sẽ, cô lúc này mới dùng cái chăn nhỏ bọc người nhỏ bé lại, ôm thằng bé nói lời cảm ơn với y tá, cùng Đường Quân Hạc rời khỏi bệnh viện.
Vừa ngồi lên xe, tiểu Thanh Bách đã ngủ rồi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say điềm tĩnh của thằng bé, cả trái tim Tống Chi đều mềm lại, cô nhịn không được vươn tay chạm vào khuôn mặt nhỏ non mềm của thằng bé.
Tiểu Thanh Bách, lần này là mẹ không bảo vệ tốt con, sau này sẽ không như vậy nữa.
Cô đè nén lại tâm trạng hỗn độn trong lòng.
Cô nhất định sẽ không bỏ qua Lâm Bình, cho dù cấp trên sẽ không b.ắ.n c.h.ế.t hắn, cô cũng sẽ không để hắn lại xuất hiện trước mặt họ.
Kỹ thuật lái xe của Đường Quân Hạc rất tốt, anh lái xe vững vàng.
Tống Chi buổi sáng là bị đánh thức, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ chầm chậm lùi lại, cô không khỏi cũng có chút buồn ngủ, ôm tiểu Thanh Bách tựa vào ghế ngồi hơi nhắm mắt lại.
Đường Quân Hạc xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy bóng người nhỏ nhắn của cô theo xe nhẹ nhàng lay động, lặng lẽ giảm tốc độ xe đi rất nhiều.
Giấc này của Tống Chi ngủ thật sự thoải mái.
Chờ cô mở mắt ra, mới phát hiện đã đến dưới lầu nhà mình.
Cô vừa ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Đường Quân Hạc, cô ngẩn ra, theo bản năng dời đi ánh mắt.
“Về đến đây đã bao lâu rồi? Sao không gọi cô dậy?”
“Vừa đến.”
Đường Quân Hạc nhìn cô thật sâu một cái, nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
Anh mở cửa xe, chân dài một bước xuống xe, mới vòng ra sau xe, giúp cô mở cửa, từ trong tay cô bế tiểu Thanh Bách đỡ cô xuống xe.
Đưa người lên lầu sau, Đường Quân Hạc lại đề nghị: “Muốn đi dạo một chút không?”
Nghe vậy, bước chân Tống Chi khựng lại, nhìn tiểu Thanh Bách trong lòng, không chút nghĩ ngợi liền từ chối.
“Không được.”
Trải qua chuyện lần này, cô không muốn lại rời khỏi tiểu Thanh Bách.
“Cô trở về còn chưa đi dạo kỹ càng phải không, hôm nay thời tiết không tồi, ra ngoài đi một chút, giải sầu cũng tốt.”
Đường Quân Hạc lại nói.
Anh nhìn ra được, từ bệnh viện ra, cô liền tâm trạng nặng nề, hơn nữa trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện, một dây thần kinh trong đầu cô vẫn luôn căng thẳng.
Cứ như vậy tiếp tục chắc chắn không được.
Tống Chi há miệng, đang định từ chối, vừa vặn nghe được cuộc đối thoại của hai người, Tống An Sơn liền từ trong phòng đi ra, từ trong lòng Tống Chi bế tiểu Thanh Bách qua.
“Đi đi, bố giúp con trông thằng bé, con yên tâm, bố nhất định sẽ không rời thằng bé nửa bước.”
Nghe được Tống An Sơn đảm bảo, Tống Chi nhất thời cũng không dám nói gì, cô nếu từ chối nữa, chỉ sợ sẽ làm Tống An Sơn tổn thương, cho rằng mình không tin ông.
Tống Chi cẩn thận suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn là đồng ý.
“Được.”