Đối với lời cảnh cáo của anh ta, Tống Chi lười để ý. Sau khi đuổi anh ta đi, cô quay sang nói với các nữ thanh niên trí thức: “Mọi người dựa lại đây một chút, chúng ta ngồi thành một vòng tròn, như vậy ai cũng có thể sưởi ấm.” Quan trọng là làm như vậy cũng có thể khiến Tưởng Tuyết Cầm mau chóng ấm lên và tỉnh lại.
Các nữ thanh niên trí thức do dự nhìn họ một cái, lúc này mới rụt rè lại gần, ngồi quây thành một vòng tròn, vây Tưởng Tuyết Cầm ở chính giữa.
“Các vị nam thanh niên trí thức, xin phi lễ chớ coi.” Tống Chi nhắc nhở một câu, rồi ra hiệu bằng mắt cho Dung Chính Khanh: “Đồng chí Dung, cô giúp tôi giữ cô ấy một chút.”
Dung Chính Khanh lập tức hiểu ý, nhanh chóng tiến lên giúp. Tống Chi nhanh chóng cởi bỏ quần áo ướt sũng trên người Tưởng Tuyết Cầm, rồi cởi chiếc áo bông của mình khoác cho cô ấy. Dung Chính Khanh cũng cởi áo khoác của mình ra đắp lên người Tưởng Tuyết Cầm.
Có hai người đi đầu, rất nhanh đã có những nữ thanh niên trí thức tốt bụng cởi khăn quàng cổ của mình đưa cho họ. Có người còn cởi cả áo len lông cừu ra. Chỉ trong chốc lát, trên người Tưởng Tuyết Cầm đã có thêm rất nhiều quần áo giữ ấm.
Nhìn Tưởng Tuyết Cầm đã được quấn đến như một cái bánh chưng, nhưng sắc mặt vẫn còn tái nhợt, Dung Chính Khanh hỏi: “Như vậy là ổn rồi phải không?”
“Ừm.” Tống Chi gật đầu. “ Tôi vừa kiểm tra một chút, trên người cô ấy không có mụn nước, không phải là bỏng lạnh nghiêm trọng. Chỉ cần giữ cho khô ráo và ấm áp thì sẽ không có trở ngại.”
Nói rồi, cô đưa tay về phía Dung Chính Khanh. “Đồng chí Dung, đưa cho tôi chiếc bình sưởi tay.”
Dung Chính Khanh sững sờ một chút, nhanh chóng đi đến lấy hai chiếc bình sưởi tay vừa nãy họ mang từ nhà Long Đức Thọ ra. Cô ta có chút không nỡ đưa chiếc bình ấm áp dễ chịu đó cho Tống Chi. Nhà ăn vốn là ngồi quay mặt về hướng Bắc, bình thường đã âm u lạnh lẽo, huống chi là trong đêm tuyết như thế này. Vừa rồi lại cởi áo khoác cho Tưởng Tuyết Cầm, giờ Dung Chính Khanh cũng lạnh đến run rẩy.
Tống Chi nhận lấy chiếc bình từ tay cô ta, trực tiếp kẹp chiếc bình vào nách Tưởng Tuyết Cầm. Thừa lúc mọi người không chú ý, cô lại lén lấy ra hai chiếc túi sưởi từ không gian, dán vào đầu gối và cẳng chân của Tưởng Tuyết Cầm.
Không lâu sau, môi của Tưởng Tuyết Cầm đã hồng hào trở lại, gương mặt cũng không còn tái nhợt như trước, mà đã có chút sắc hồng.
Tô Lại Thanh tuy bị đuổi ra ngoài, nhưng vẫn căng thẳng chú ý tình hình bên này. Thấy Tưởng Tuyết Cầm như vậy, anh ta nhẹ nhõm thở ra. Anh ta tháo kính, không ngừng lau nước mắt ở khóe mi, rồi nói lời cảm ơn với Tống Chi. “Cảm ơn cô, đồng chí Tống, thật sự cảm ơn cô. Vừa rồi tôi nói năng quá đáng, xin lỗi cô. Lần này nếu không phải có cô, Tuyết Cầm đã thật sự…” Nói đến Tưởng Tuyết Cầm, giọng Tô Lại Thanh nghẹn lại.
Anh ta vừa cảm ơn vừa xin lỗi, ngược lại khiến Tống Chi nhíu mày. Trước mắt mọi người đều đang co ro vì lạnh, cô thực sự không có tâm trạng để nghe anh ta xin lỗi và cảm ơn.
Xác nhận Tưởng Tuyết Cầm chỉ cần một chút thời gian là có thể hồi phục, cô trực tiếp giao cô ấy lại cho Tô Lại Thanh. “Cậu đến chăm sóc cô ấy đi, chú ý giữ ấm thân nhiệt cho cô ấy là được.”
Nói xong, cô đứng lên, nhìn những thanh niên trí thức xung quanh đang run rẩy vì lạnh. Chỉ có một đống lửa như vậy, căn bản không đủ cho nhiều người sưởi ấm.
“Nhà ăn chắc còn không ít củi đúng không?” Tống Chi trầm giọng hỏi Dung Chính Khanh.
“Có.” Dung Chính Khanh gật đầu. Trước đây khi chưa có tuyết rơi, đội trưởng đã tổ chức các thanh niên trí thức cùng đi vào núi gần đó, chặt không ít củi, giờ đang chất đống ở phía Tây nhà ăn.
“Mọi người đều đi chuyển một ít củi vào, nhóm thêm vài đống lửa nữa. Rồi đun chút nước nóng, mọi người cùng uống nước ấm cho ấm người, giữ thân nhiệt chờ quân đội đến.” Thấy vài người có dấu hiệu bị bỏng lạnh nhẹ cũng đi theo ra ngoài, Tống Chi nhanh chóng nói: “Người bị thương thì không cần đi, cứ dựa vào đống lửa. Những người khác chịu khó một chút, chúng ta đồng lòng hiệp lực vượt qua cửa ải khó khăn này.”
Mọi người đều làm theo lời hai người, nhanh chóng nhóm lửa và đun nước ấm. Củi đặt ở ngoài, cũng bị một lớp tuyết dày phủ lên, phần lớn đều đã ướt sũng, không dễ cháy. Họ tìm những thanh củi khô nhất ở phía dưới, nhóm lửa trước, sau đó đặt những thanh củi ướt bên cạnh để hong khô.
Nhà ăn nhóm thêm vài đống lửa, không bao lâu, mọi người đều cảm thấy ấm áp hơn.
Nhiếp Cẩm Mi khập khiễng bước đến, ngồi bên cạnh Tống Chi. Đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tống Chi, sùng bái khen ngợi: “Tống Chi, cậu lợi hại thật đấy. Cậu vừa đến đã sắp xếp mọi người rõ ràng đâu ra đấy, ai cũng nghe lời cậu. Không giống cái anh Trang Hạo Ân kia, vừa nãy không có cậu ở đây, anh ta chỉ dẫn mọi người làm việc riêng, kết quả chẳng ai được ấm.”
Giọng cô ấy không nhỏ, mọi người đều tụ tập cùng nhau nên ai cũng nghe rõ. Ai nấy đều nhao nhao khen ngợi Tống Chi.
“ Đúng vậy, đồng chí Tống tuy tuổi còn nhỏ nhưng đầu óc thông minh, làm việc lại chắc chắn. Hôm nay tất cả chúng tôi đều nhờ cả vào cậu.”
“Nếu không phải đồng chí Tống ngay từ đầu đã gọi chúng tôi ra ngoài, giờ chúng tôi đã bị vùi dưới tuyết rồi. Giờ lại nghĩ cách làm mọi người đều ấm lên, đồng chí Tống đúng là nhất!” Có người giơ ngón cái về phía Tống Chi.
Một người đi đầu, các thanh niên trí thức khác cũng làm theo, đồng loạt giơ ngón cái về phía Tống Chi, khen cô ấy giỏi.
Tống Chi được khen đến có chút ngượng ngùng, gương mặt ửng hồng dưới ánh lửa, khiêm tốn nói: “Đều là chuyện nhỏ thôi, cũng nhờ mọi người đoàn kết, không phải công lao của một mình tôi.”
Đang nói chuyện, cô lờ mờ nhận ra có một ánh mắt khác lạ vẫn luôn nhìn chằm chằm mình. Cô nhìn theo ánh mắt đó, liền đối diện với một đôi mắt tràn đầy bất mãn và hung dữ.
Sắc mặt Trang Hạo Ân trở nên âm trầm đáng sợ, ngũ quan gần như vặn vẹo. Cuối cùng, anh ta không còn giữ được cái vẻ ngoài hào hoa phong nhã của người tốt như ngày xưa.
Dung Chính Khanh ngồi bên cạnh Tống Chi, cô ta trầm tư nhìn về phía Trang Hạo Ân, rồi lại nhìn Tống Chi, ánh mắt buông xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Vật lộn mấy tiếng đồng hồ, giờ ấm áp rồi, các thanh niên trí thức đều mệt mỏi ngáp lên ngáp xuống.
“Mọi người trò chuyện đi, đừng ngủ.” Tuy rằng bây giờ nhà ăn đã ấm lên, nhưng bên ngoài tuyết vẫn chưa ngừng rơi. Nhà ăn so với ký túc xá của họ cũng chỉ là kẻ tám lạng, người nửa cân. Tống Chi chỉ đành tính đến tình huống xấu nhất, nhắc nhở mọi người giữ tỉnh táo. Vạn nhất nhà ăn cũng không chịu nổi gió tuyết, họ còn có cơ hội chạy đi lần nữa.
Cũng may nỗi lo của cô là thừa. Rất nhanh, người của quân đội đã đến.
“Tốt quá rồi! Cuối cùng cũng đã đến! Chúng ta được cứu rồi!” Nhìn thấy người của quân đội, mọi người đều kích động đứng lên.
Tống Chi cũng nhẹ nhõm thở ra. Cuối cùng cũng đã đợi được quân đội đến. Cô nhìn ra phía ngoài, thầm nghĩ người dẫn đội liệu có phải Đường Quân Hạc không, nhưng nghĩ đến vết thương của anh, thì chắc là người khác dẫn đội.