Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 168

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Chạy vạy cả ngày trời, Dương Niệm Niệm cũng thấy thấm mệt. Bữa tối, cô nấu vội một nồi mì trứng đơn giản. Mì vừa thả vào nồi thì Vu Hồng Lệ đến.

Bà ta nắm tay thằng Binh Binh, kéo thằng bé đến cửa bếp, vẻ mặt đầy xấu hổ, cười nịnh nọt xin lỗi: "Niệm Niệm, thằng bé này không nghe lời, chị đã dạy dỗ nó rồi. Lời nó nói em đừng có tin, toàn là nó bịa chuyện. Chị vì nó nói dối mà đánh nó một trận rồi đấy."

Nói xong, bà ta lườm thằng Binh Binh một cái: "Mau xin lỗi thím Dương đi."

Tai thằng bé đỏ bừng, nhìn là biết đã bị Vu Hồng Lệ véo. Thằng bé này da mặt cũng dày thật, bị đánh một trận mà không khóc, nhưng cũng ngoan ngoãn hơn.

"Thím Dương, cháu xin lỗi."

Dương Niệm Niệm không phải người dễ tính, chẳng phải cứ " vừa đ.ấ.m vừa xoa" là xong chuyện đâu. Cô nhếch môi: " Tôi cứ tưởng Binh Binh chỉ là cái loa thôi, nào ngờ giờ lại thành vật thế thân rồi, thằng bé này cũng đáng thương thật."

Vu Hồng Lệ cười nịnh: "Đấy, em lại hiểu lầm rồi. Chị sợ em hiểu lầm nên mới dắt thằng bé đến đây giải thích này. Thằng bé này nói dối, không tin được. Lúc trước chị còn muốn cùng em làm ăn, sao lại có thể nói em đầu cơ trục lợi được chứ? Chị mà nói thế thì khác nào nói chính mình đâu?"

Dương Niệm Niệm cúi đầu không nói, tay cầm đũa chầm chậm khuấy nồi mì. Căn bếp tràn ngập mùi mì trứng thơm phức, khiến bụng thằng Binh Binh réo ùng ục, nước bọt cũng sắp chảy ra.

"Mẹ, mì thơm quá."

Vu Hồng Lệ nghe mùi cũng thấy đói bụng. Nhà bà ta nhiều con, chỉ dựa vào tiền trợ cấp của chồng nên cuộc sống rất khó khăn, có cơm ăn no là tốt lắm rồi, làm gì có chuyện mì ăn kèm trứng gà như Dương Niệm Niệm.

Là một người lớn, bà ta không thể tham ăn như con nít được. Thêm nữa, thấy Dương Niệm Niệm không nói gì, bà ta không đoán được ý nghĩ của cô, trong lòng cảm thấy bất an và có chút xấu hổ.

Bà ta hậm hực trút giận lên thằng Binh Binh: "Tại mày đấy, không lo học hành tử tế, lại học người ta nói dối, chọc giận thím Dương của mày đúng không?"

Vừa nói, bà ta vừa lén lút liếc nhìn Dương Niệm Niệm. Thấy cô không phản ứng, bà ta tức giận kéo tay thằng Binh Binh: "Về nhà chị sẽ dạy dỗ mày cho ra trò. Đi, về nhà thôi!"

Ra đến cổng, càng nghĩ Vu Hồng Lệ càng tức, lại đá mạnh vào m.ô.n.g thằng Binh Binh một cái. Thằng ranh con, dám đem lời bà nói sau lưng chạy đến kể cho Dương Niệm Niệm nghe. Nếu không phải con cái nhà khác nói lại, bà ta cũng không biết chuyện này.

Không biết Dương Niệm Niệm có thù dai không, đừng có mà "rỉ tai chồng", để Lục Thời Thâm "chèn ép" chồng bà ta thì khốn.

Vu Hồng Lệ vừa đi, Lục Thời Thâm đã vào bếp. Anh giúp Dương Niệm Niệm lau nhẹ giọt mồ hôi trên trán.

"Em ra nhà ngoài ngồi quạt đi, anh méo cơm cho."

Dương Niệm Niệm đứng im: "Vu Hồng Lệ chắc chắn đã nói xấu em sau lưng. Bà ta vừa rồi thấy chột dạ nên mới dắt thằng Binh Binh đến xin lỗi. Em cố tình giữ vẻ mặt lạnh lùng, đêm nay bà ta chắc chắn không ngủ yên được đâu."

Lục Thời Thâm nhíu mày: "Ngày mai anh sẽ nói chuyện với Tôn Đại Sơn."

"Không cần đâu."

Dương Niệm Niệm không bận tâm chuyện người khác nói xấu sau lưng: "Anh đừng bận tâm chuyện mấy bà chị quân tẩu sống chung với nhau làm gì. Chỉ cần anh tự chăm sóc tốt bản thân, ra nhiệm vụ bình an vô sự trở về là được rồi. Mấy bà chị ấy muốn bắt nạt em cũng không dễ vậy đâu. Còn chuyện người ta muốn nói xấu, cứ để họ nói thôi. Cuộc sống của chúng ta tốt, chẳng lẽ lại không cho người ta nói vài lời chua chát sao?"

Chuyện thiên hạ, nói thẳng mặt thì thôi, còn nói sau lưng thì cô cũng chẳng buồn bận tâm. Chuyện này cũng chẳng khác nào cảnh "cây cao gió lớn", người càng nổi bật thì càng lắm thị phi. Mọi người đều là quân tẩu, nhưng cô lại không chịu sống theo lề thói cũ như những người khác, chắc chắn sẽ có người không vừa mắt.

Thấy cô suy nghĩ thông suốt và không hề bận lòng vì những lời ong tiếng ve đó, Lục Thời Thâm hơi ngẩn người, bỗng nhớ lại chuyện ngày xưa, mẹ anh (Mã Tú Trúc) vì bà nội nói một câu mà hất hết đồ ăn trong bếp. Những chuyện như vậy, người phụ nữ ấy chưa bao giờ làm thiếu. Đây cũng là một trong những lý do khiến anh chưa bao giờ thực sự gần gũi với mẹ mình.

Dương Niệm Niệm không để ý đến vẻ mặt bất thường của anh: "Anh múc cơm đi, em đi gọi An An về ăn cơm. Thằng bé vừa ra ngoài chơi với Hải Dương."

Ai ngờ cô vừa đi đến cửa, An An đã trở về. Thằng bé trên tay xách một bó cỏ, chạy đến thở hồng hộc, mặt đỏ gay.

"Thím, cháu lại cắt một mớ cỏ về cho thỏ ăn."

Dương Niệm Niệm nói: "Để cỏ ở đó đã, đi rửa tay ăn cơm đi."

May mà cô đã kiềm chế chưa nỡ làm thịt thỏ, nếu không An An sẽ đau lòng lắm.

Ăn cơm xong, Niệm Niệm thoăn thoắt thu dọn mâm bát, còn Lục Thời Thâm thì tay thoăn thoắt tìm đinh, cố định lại chiếc chuồng thỏ. Tiếng lạch cạch vang lên đều đều, gợi lên một khung cảnh ấm cúng của gia đình nhỏ.

Đến tối, khi ngọn đèn dầu vừa tắt, vẻ nghiêm nghị của Lục Thời Thâm lại tan biến. Dương Niệm Niệm chỉ cảm thấy người mình còn đang ê ẩm, lại bị anh kéo ra để "đặc huấn" cho mệt bã người.

Cái tên này cứ như được "khai thông" vậy, ở đơn vị huấn luyện cả ngày, về nhà vẫn tràn đầy tinh lực, kỹ năng cũng ngày một điêu luyện. Nghĩ đến An An đang ngủ ở phòng phía tây, cô lo sẽ làm phiền thằng bé, muốn cố giữ tỉnh táo, nhưng không lâu sau đã mê man, quên mất cả mình, chỉ còn biết rên ư ử như chú mèo con đang ve vãn.

Dương Niệm Niệm định dậy sớm, nhưng sau khi bị anh kéo ra "đặc huấn" thì dự định đó của cô cũng hóa ra viển vông, cô lại dậy muộn.

Cũng lạ thật, rõ ràng hai ngày nay thiếu ngủ vậy mà dung nhan cô lại rạng rỡ lạ thường, da dẻ cứ hồng hào như cánh hoa đào mới nở, mịn màng chẳng khác nào da trẻ thơ. Mấy vết sưng tấy do muỗi chích và đôi quầng thâm mắt mấy ngày trước ở nhà chồng cũng biến mất. Đạp xe đạp cũng thấy có sức hơn hẳn.

Việc nhập học của thằng cu Khương Duyệt Duyệt diễn ra vô cùng xuôi chèo mát mái. Cô giáo lớp dự bị cho Khương Duyệt Duyệt vào học luôn, chỉ là không có sách giáo khoa, chỉ được phát cho hai quyển vở học trò mỏng tang.

Về chuyện sách vở, Dương Niệm Niệm không nghĩ nhiều: "Chị Vương có mấy đứa trẻ con, tối về em hỏi xem sách vở của bọn trẻ còn không."

"Không có cũng không sao, bây giờ cứ để Duyệt Duyệt đi học để làm quen trường lớp đã. Cuối năm nay mới chính thức nhập học mà," Khương Dương không quá lo lắng mấy chuyện vụn vặt này.

Hai người trò chuyện vài câu rồi tiếp tục đi đến các nhà máy theo kế hoạch đã định.

Phải nói, việc làm ăn của các nhà máy, xí nghiệp thời này đều phát đạt, nhìn đâu cũng thấy cảnh người người tấp nập, kẻ kẻ bận rộn. Những nhà máy có tiếng tăm một chút thì đều coi khinh họ ra mặt. Không cần gặp mặt, họ đã bị cánh bảo vệ đẩy ra cổng, không cho bén mảng tới gần. Thậm chí có một nhà máy, ông phó giám đốc còn chẳng nể nang gì mà xé toạc tấm danh thiếp của họ ngay trước mặt, phẩy tay đuổi đi như đuổi tà.

Cũng may mắn, vận may của họ cũng không quá tệ. Một vài xưởng nhỏ đã nhận danh thiếp của họ, và có hai xưởng thực phẩm đã đồng ý kết mối làm ăn lâu dài. Vì nhà máy nhỏ, chỗ chứa phế liệu cũng ít, nên họ yêu cầu mỗi chủ nhật phải đến quét dọn một lượt. Mỗi lượt như vậy được năm đồng bạc. Tính ra mới khởi đầu mà đã có nguồn thu không tồi, vượt xa cả những gì họ mong đợi. Mệt rã rời cả buổi sáng, Niệm Niệm đói đến nỗi bụng đói cồn cào, đành ghé đại vào một quán mì ven đường để lót dạ.

"Buổi chiều chúng ta đi dán thêm một lượt nữa. Sáng mai tôi đi bán mấy bộ quần áo, còn cậu và chú Trịnh thì đi thu mua phế liệu. Sau đó cứ ngồi nhà đợi điện thoại gọi đến," Dương Niệm Niệm cứ có linh tính rằng, rải nhiều danh thiếp như vậy, thế nào cũng có vài ba nhà máy gọi điện lại cho họ.

"Được." Khương Dương cũng đói, vừa ăn mì xì xụp vừa gật đầu.

Hai người đang ăn một cách ngon miệng, đột nhiên nghe thấy phía sau có người lên tiếng ngạc nhiên: "Ấy, người đằng kia hình như là Niệm Niệm đó!"

Niệm Niệm khẽ nhíu mày, giả lơ như không nghe thấy. Khương Dương ngồi đối diện lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài: "Có tiếng người gọi cô đằng kia kìa."

Niệm Niệm chẳng buồn ngẩng đầu: "Ăn mì đi đã."

Không nhận được lời đáp lại, Phương Hằng Phi sa sầm nét mặt. Thấy Khương Dương có đôi nét giống với thằng cu Khương Duyệt Duyệt, trong lòng hắn bùng lên một cơn ghen tức khó tả.

Chẳng lẽ cô ta đã thay lòng đổi dạ, say mê thằng đàn ông này mà quên đi mình?

Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 168