Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 170

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~22 phút

Phương Hằng Phi đẩy hết trách nhiệm cho cha mẹ. Dương Tuệ Oánh rưng rưng, cắn chặt môi, hỏi khẽ: “Vậy… anh muốn thất hứa sao?”

Cô ta đưa tay gạt phắt đi những giọt nước mắt, cười khổ, giọng đầy cố chấp: “Không sao, em không trách anh đâu. Thật ra em đã sớm đoán được kết quả này rồi. Mọi chuyện đều do em tự mình gánh chịu, đây là cái giá em phải trả vì đã cướp đi người yêu của em gái mình. Em cam tâm chấp nhận.”

Giọng cô ta nghẹn ngào, uất ức: “Thân phận sinh viên của em không còn, cũng chẳng còn trong sạch nữa… sau này có ở bên ai cũng sẽ cảm thấy có lỗi với người ta. Em sẽ không đi làm khổ ai nữa. Cùng lắm thì c.h.ế.t quách đi cho xong. Anh yên tâm, em sẽ không làm ảnh hưởng đến tiền đồ sáng lạn của anh, cũng chẳng cản trở anh tìm kiếm duyên phận mới. Về sau, chúng ta cứ coi như chưa từng quen biết, hãy quên đi mọi chuyện đã xảy ra giữa chúng ta trong suốt quãng thời gian qua.”

Một tràng lời lẽ bi thương của Dương Tuệ Oánh như gọng kìm siết chặt lương tâm Phương Hằng Phi. Hắn cảm thấy mình chẳng khác nào một kẻ khốn nạn tột cùng.

Hắn tự vấn lòng mình: Nếu bỏ rơi người con gái đã vì hắn mà hy sinh tất cả, liệu hắn còn xứng đáng làm người nữa hay không?

Ngẫm đi ngẫm lại, cho dù không có tấm bằng đại học, Dương Tuệ Oánh vẫn là người có học thức, có trình độ, vượt xa Dương Niệm Niệm, lại thêm phần hiền lành, ngoan ngoãn. Suy cho cùng, Dương Tuệ Oánh vẫn là một lựa chọn không tồi.

Hắn là đàn ông, phải có trách nhiệm với việc mình làm. Hơn nữa, hai người đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt, vừa nếm trải "trái cấm" chưa được bao lâu, Phương Hằng Phi vẫn còn chìm đắm trong men tình cuồng nhiệt ấy, lòng thương xót Dương Tuệ Oánh dâng trào tột độ.

Hắn đỡ lấy vai cô ta, khẽ khàng an ủi: “Tuệ Oánh, đừng nói những lời ngốc dại như thế. Anh thật lòng yêu em. Cho dù em không còn là sinh viên nữa, anh vẫn một lòng yêu em.”

Dừng một lát, hắn bổ sung: “Chuyện em bị nhà trường đuổi học, tuyệt đối đừng vội vàng nói ra ngoài. Giờ em cứ tạm thời ở đây tìm một công việc, chờ khi công việc ổn định, chúng ta sẽ tiến tới hôn nhân.”

Hắn biết rõ, nếu cha mẹ ở nhà mà biết Dương Tuệ Oánh đã bị đuổi học, họ chắc chắn sẽ làm ầm ĩ lên, buộc hắn phải chia tay.

Nghe những lời này, Dương Tuệ Oánh cảm động rớt nước mắt, vội ôm chặt lấy Phương Hằng Phi: “Em biết mà! Em biết em không hề chọn lầm người! Hằng Phi, em yêu anh suốt cả đời này, em nguyện ý vì anh mà đánh đổi tất cả, kể cả tính mạng của mình.”

Miệng thì nói những lời cảm động đến trời đất, nhưng sâu trong đáy mắt cô ta lại lóe lên tia đắc ý. Cô ta quả nhiên đã cược không sai. Phương Hằng Phi vẫn còn mang nặng tình thương xót dành cho cô ta. Không cần phải giằng co làm sứt mẻ tình cảm, cũng chẳng cần ép buộc hắn phải cưới, đây chính là kết quả viên mãn nhất.

Phương Hằng Phi giật mình thon thót, lo lắng bị đồng chí nào đó đi ngang qua nhìn thấy, hắn vội vàng kéo Dương Tuệ Oánh ra khỏi lòng mình, đối diện với đôi mắt đẫm lệ, long lanh như hồ thu của cô ta, lòng hắn lại khẽ dấy lên một nỗi xao xuyến khó tả.

“Anh sắp đến giờ làm rồi, còn phải về thay đồ. Không thể ở lại ăn cơm với em được. Em tự tìm chỗ nào đó ăn đi nhé, tối tan ca anh sẽ đến tìm em.”

Hai người vừa nếm trái cấm chưa lâu lại phải xa nhau vài ngày, hắn cũng bắt đầu nhớ Dương Tuệ Oánh rồi.

Dương Tuệ Oánh nhìn ra được tâm tư của hắn, cô ta ngượng ngùng gật đầu: “Ừm, vậy anh đến sớm nhé, đừng bỏ mặc em một mình trong nhà trọ. Em sợ lắm.”

Thái độ nhõng nhẽo của cô ta khiến Phương Hằng Phi mê mẩn, chỉ muốn kéo cô ta vào phòng ngay lập tức. Hắn nuốt khan một tiếng, cố gắng giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng: “Buổi chiều em đi tìm chỗ thuê nhà đi. Cứ ở nhà trọ mãi thế này chẳng hay ho gì đâu.”

Dương Tuệ Oánh khẽ gật đầu, định nói trên người không có tiền, nhưng chưa kịp mở miệng, Phương Hằng Phi đã tiếp lời: “Anh mới đi làm, chưa lãnh lương, không có tiền tiết kiệm. Tiền thuê nhà em cứ tạm ứng trước. Chờ anh lãnh lương sẽ đưa hết cho em, rồi mua tặng em một chiếc đồng hồ, với một bộ quần áo thật đẹp.”

Lời đến khóe miệng, Dương Tuệ Oánh chỉ đành nuốt ngược vào. Cô ta đáp lại: “Em vẫn còn một ít tiền, anh đừng lo.”

Phương Hằng Phi lúc này mới yên tâm phần nào: “Anh về đơn vị đây, em cứ đi ăn cơm đi.”

Khi ở bên Dương Tuệ Oánh, Phương Hằng Phi còn thề thốt đủ điều, nhưng khi trở lại đơn vị, hắn như tỉnh hẳn ra, trong lòng cực kỳ bực bội vì hành động bốc đồng của chính mình.

Dương Tuệ Oánh đã nói sẽ không dây dưa với hắn, vậy tại sao hắn còn tự chuốc lấy trách nhiệm vào người?

Dương Tuệ Oánh hiền lành thật đấy, nhưng ban đầu hắn chọn cô ta là vì thân phận sinh viên kia. Nếu cô ta không phải sinh viên, cớ gì hắn không cưới Dương Niệm Niệm?

Trước đây, hắn cứ ảo tưởng Dương Niệm Niệm lấy phải một ông già, thế nào rồi cũng sẽ hối hận. Nhưng giờ đây, ảo tưởng đó tan vỡ, hắn lại cảm thấy khó chịu hơn cả việc biết cô lấy một ông già.

Từ khi kết hôn, Dương Niệm Niệm như nở rộ, mỗi lần gặp lại hắn đều thấy cô xinh đẹp hơn vài phần, khiến lòng hắn ngứa ngáy, cảm giác hối hận trào dâng. Nỗi lòng đó khiến cả buổi chiều hắn cau có, không vui vẻ gì.

Dương Niệm Niệm chẳng mấy bận tâm đến chuyện gặp gỡ bọn họ. Cô cùng Khương Dương tiếp tục cầm danh thiếp đi khắp nơi làm ăn. Cuối cùng, hai người cũng ký kết được một hợp đồng với một nhà máy quy mô vừa.

Có lẽ vì quá chán ghét dịch vụ của điểm thu mua phế liệu cũ, ông chủ nhà máy phàn nàn với Dương Niệm Niệm: “Cái thằng Đỗ Vĩ Lập đó cứ nghĩ Hải Thành này chỉ có mỗi mình nó có điểm thu mua phế liệu. Ngày thường nó kiêu lắm. Bảo đến thu dọn phế liệu, phải gọi đến ba bốn lần nó mới cho người qua. Tôi đã muốn đổi nhà máy khác lâu rồi.”

Dương Niệm Niệm lập tức cam đoan: “Ông chủ cứ yên tâm, sau này chúng cháu chắc chắn sẽ đến thu dọn đúng theo thời gian đã hẹn.”

Cô đã ghi chép cẩn thận, quy hoạch rõ ngày nào sẽ đến nhà máy nào để thu phế liệu. Chắc chắn sẽ không có chuyện như Đỗ Vĩ Lập. Nếu thiếu người, cô sẽ thuê thêm.

Vị chủ xưởng rất hài lòng với thái độ của Dương Niệm Niệm. Hơn nữa, cô lại là một cô gái xinh đẹp, ông ta cười tít mắt, ba hoa chích chòe mãi không dứt, cho đến khi quản lý xưởng đến tìm có việc mới chịu im miệng.

Dương Niệm Niệm nhân cơ hội đó rời đi. Ra khỏi nhà máy, Khương Dương lẩm bẩm: “Vị chủ xưởng này có tướng háo sắc quá. Hai con mắt cứ dán chặt vào người cô chẳng chịu rời.”

Dương Niệm Niệm lại chẳng mấy để lòng: “Kệ ông ta đi, sau này công việc ổn định thì mình cho nhân viên đến làm là được.”

Người ta cũng chưa nói lời thô tục, cũng không động tay động chân, chỉ là khoác lác và ngắm gái đẹp thôi mà. Đây là tật xấu của nhiều đàn ông, có chút năng lực liền thích thể hiện trước mặt các cô gái xinh đẹp. Hơn nữa, thân là con gái, đã quyết định ra ngoài làm ăn thì chuyện này là không thể tránh khỏi, chỉ cần đối phương không làm gì, nói gì quá đáng thì cứ nghe cho qua chuyện là xong thôi.

Muốn kiếm tiền của người ta thì cũng phải cho người ta khoác lác vài câu chứ?

Thấy đã hơn ba giờ chiều, Dương Niệm Niệm chuẩn bị về. “ Tôi phải về đây. Cậu cũng đừng nán lại, mau đi đón Duyệt Duyệt về đi. Hôm nay cậu làm tốt lắm, cứ thế mà phát huy nhé.”

Khương Dương được khen, cười híp mắt. Cậu dậm dật chiếc xe ba bánh, vui vẻ đi đón em gái.

Dương Niệm Niệm ghé qua chợ mua mớ rau, chút thịt rồi về khu tập thể của đơn vị. Đi ngang qua cửa nhà Vương Phượng Kiều, cô tiện đường ghé vào hỏi mượn sách vở học trước của đứa nhỏ nhà cô ấy. Vương Phượng Kiều lục lọi trong phòng một hồi lâu rồi cũng tìm ra được.

“May mà em đến kịp lúc đấy. Nếu trễ vài ngày nữa, mấy đứa nhỏ lại lấy đi chùi đ.í.t hết.”

Dương Niệm Niệm nhìn những cuốn sách tàn tạ, rách nát, vừa buồn cười vừa thở dài. Sách tuy nhăn nhúm, lem luốc, nhưng có còn hơn không.

“Chị Vương, cảm ơn chị nhiều nhé. Em về nấu cơm đây.”

“Ừ, về đi thôi!” Vương Phượng Kiều cười, vẫy tay.

Về đến nhà, Dương Niệm Niệm xắn tay áo vào bếp. Cơm vừa nấu xong thì Lục Thời Thâm cũng từ đơn vị trở về. Hắn mang đến cho cô một tin vui: “Danh sách thi đại học của em đã được xét duyệt rồi. Còn một tháng nữa là thi, buổi tối em không cần nấu cơm, chờ anh về anh nấu. Em tranh thủ thời gian đọc sách nhiều vào.”

--- Trở về thập niên 80 : Gả chồng thay chị - 171:

“Thật không?” Dương Niệm Niệm tròn mắt kinh ngạc, “Em cứ tưởng phải sang năm mới được thi chứ. Em đã chuẩn bị sẵn tinh thần là phải học lâu dài rồi.”

“Thủ trưởng nghe nói em muốn thi đại học thì ủng hộ lắm, ông ấy đã ra mặt nói chuyện với trường rồi.” Lục Thời Thâm chậm rãi nói.

“Lão thủ trưởng tốt bụng thật đấy! Đợi em thi đỗ, em sẽ gói sủi cảo nhân rau cần biếu ông ấy ăn.” Dương Niệm Niệm rất tự tin vào việc thi đỗ đại học. Kiếp trước, cô vốn là một người học hành tinh thông, việc thi đại học đối với cô đơn giản như ăn cơm vậy.

Nhưng Lục Thời Thâm lại không nghĩ như thế. Thời gian Dương Niệm Niệm bỏ học đã quá lâu, dù có nỗ lực ôn tập cũng khó mà “học cấp tốc” được. Hắn lo rằng cô sẽ không thể chấp nhận được sự thật nếu như thi trượt.

“Đừng tự tạo áp lực cho mình quá lớn, nếu thi không đỗ cũng không sao. Làm ăn buôn bán thì không cần bằng cấp.”

Người khác thi đại học để mưu cầu một tương lai tốt đẹp, còn Dương Niệm Niệm đã quyết tâm kinh doanh rồi, có tấm bằng đại học thì tốt, không có cũng không cần quá buồn phiền.

Nghe Lục Thời Thâm nghiêm túc an ủi, Dương Niệm Niệm nhón chân, chụt một cái lên má anh. Cô nói chắc nịch: “Anh cứ yên lòng, em nhất định sẽ thi đậu.”

Khóe môi Lục Thời Thâm suýt chút nữa đã cong lên thành nụ cười, nhưng anh vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, dặn dò: “Để người khác nhìn thấy thì chẳng hay ho gì.”

“Đồ cổ hủ! Đây là chuyện riêng tư của vợ chồng mà.” Dương Niệm Niệm bĩu môi hờn dỗi: “Chúng ta là vợ chồng, hôn nhau trong bếp nhà mình, đâu phải ngoài đường đâu mà sợ ai dòm ngó? Hơn nữa, ai lại rảnh rỗi chạy đến đây để nhìn chúng ta hôn nhau cơ chứ?”

Cuối cùng, cô còn lẩm bẩm một câu: “Ban đêm anh có giữ ý tứ như thế đâu … Đúng là người đạo mạo giả dối!”

Cô cãi lý ngang, Lục Thời Thâm không thể nào cãi lại, đành ngượng ngùng đánh trống lảng sang chuyện khác: “Việc làm ăn có gặp trở ngại gì không?”

“Không có.”

Nhắc đến chuyện làm ăn, Dương Niệm Niệm lại vui vẻ hẳn lên. Cô cười hớn hở: “Hôm nay em lại đàm phán thành công vài mối rồi. Đợi một thời gian nữa tiếng tăm lừng lẫy, các nhà máy hợp tác chắc chắn sẽ nhiều hơn, chẳng cần lo không có phế liệu để thu mua nữa, em chỉ cần chuyên tâm theo dõi giá thép tăng cao thôi.”

Sực nhớ đến chuyện gì đó, cô lại kể: “Dương Tuệ Oánh lại đến Hải Thành rồi. Hôm nay em gặp cô ta tay trong tay với Phương Hằng Phi. Hừ, Phương Hằng Phi còn nói Khương Dương là con trai anh, đúng là mắt có như không! Hắn ta còn nói anh là ông già, người có ‘mùi ông già’, làm em tức quá nên tạt thẳng bát nước dùng vào mặt hắn ta.”

“Mùi ông già?” Anh mới hai mươi sáu tuổi, sao lại có thể có “mùi ông già” chứ? Trông anh già lắm sao?

Lục Thời Thâm khẽ nhíu mày: “Em cứ yên tâm ôn bài, đừng để họ làm ảnh hưởng đến việc học hành thi cử.”

Dương Niệm Niệm rút ba đôi đũa từ ống đũa, đắc ý khoe: “Em chẳng thèm để ý đến họ đâu. Chắc chắn là họ ghen tị vì em xinh đẹp, rạng ngời như hoa, đỏ mắt vì thấy cuộc sống vợ chồng mình quá đỗi đầm ấm, sung túc thôi.”

Lục Thời Thâm bật cười.

Kể từ khi nuôi thỏ, An An tan học về đều ôm về một bó cỏ xanh tươi. Về đến nhà, việc đầu tiên là cho thỏ ăn, sau đó mới đến lượt em bé ăn cơm.

Ăn uống xong xuôi, Lục Thời Thâm tranh thủ lúc Dương Niệm Niệm tắm rửa, ghé qua đơn vị một lát. Anh gọi điện thoại về nhà trưởng thôn, chẳng bao lâu sau, trưởng thôn gọi Lục Khánh Viễn đến nghe máy.

Lục Khánh Viễn nghe nói em trai gọi điện về thì lòng dạ cứ bồn chồn không yên, sợ có chuyện lớn lao xảy ra.

Cũng không thể trách anh ấy nghĩ ngợi xa xôi, em trai đã tòng quân ngần ấy năm trời, số lần gọi điện về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vậy mà hôm nay lại gọi điện muộn như thế này, sao anh ấy không lo lắng cho được?

“Thời Thâm, chú em ở đơn vị có khỏe không? Có chuyện gì xảy ra đấy à?”

“Không có.”

Lục Thời Thâm không quanh co dài dòng, thẳng thắn bày tỏ ý định: “Anh cả, nhờ anh ngày mai mách cho nhà họ Phương hay chuyện Dương Tuệ Oánh bị nhà trường đuổi học.”

Phương Hằng Phi và Dương Tuệ Oánh có thời gian rảnh rỗi đến trước mặt Niệm Niệm chọc ghẹo, chứng tỏ họ đang quá ư là rảnh rỗi sinh chuyện.

“À, được.” Lục Khánh Viễn tuy không hiểu rõ mục đích của em trai, nhưng vẫn không chút do dự đồng ý.

Lục Thời Thâm không phải người hay buôn chuyện, nhưng Lục Khánh Viễn thân là anh trai, không nén được lòng mà dặn dò thêm đôi ba câu: “Ngày mai anh sẽ làm theo lời chú em dặn. Hai vợ chồng chú em ở trong đơn vị phải tự chăm sóc bản thân cho tốt. Mọi việc trong nhà đều ổn cả, chú em không cần lo lắng đâu.”

“ Đúng rồi, chuyện coi mắt của Nhược Linh diễn ra thuận lợi, hai ngày nữa thì sẽ làm lễ đính hôn. Nhà trai ở thôn Cây Lê, tên là Tiền Dũng, năm nay hai mươi tư tuổi. Là một người chất phác, thật thà, hiện tại đang phụ giúp gia đình làm ruộng, chỉ là một người làm nông bình thường thôi.”

Chuyện hôn sự này cũng tạm được, chỉ có một điểm không được ưng ý cho lắm là Tiền Dũng không có công ăn việc làm ổn định.

Dân quê tìm đối tượng kết hôn, ai cũng đều coi trọng người kia có cái nghề để lo cho gia đình. Không có nghề, chỉ dựa vào mấy sào ruộng thì cuộc sống chắc chắn sẽ khốn khó, vất vả lắm thay. Tuy Lục Nhược Linh không phải em gái ruột của Lục Khánh Viễn, nhưng anh ấy vẫn thương yêu cô như em gái ruột thịt.

Lục Thời Thâm bình thản nói: “Hai anh chị cứ liệu mà quyết định.”

Anh không hề đưa ra bất cứ ý kiến gì. Trong nhà có cha mẹ, anh cả, em gái đã đủ lớn để tự làm chủ cuộc đời mình. Anh không cần phải can thiệp vào hôn sự của em gái.

“Cũng muộn rồi, anh chị nghỉ ngơi sớm đi.”

Anh cúp điện thoại.

Lục Khánh Viễn đã sớm quen với tính cách trầm tính, ít nói của em trai. Thế nhưng, kể từ khi kết hôn, chú ấy đã thay đổi rõ rệt. Nếu như là ngày trước, em trai sẽ không bao giờ gọi điện về cho anh.

Đàn ông vẫn nên lập gia đình thì hơn. Em trai anh sau khi cưới vợ đã trở nên tình cảm hơn hẳn.

Lục Khánh Viễn về đến nhà, Lục Quốc Chí liền hỏi: “Thời Thâm gọi điện về nói những gì?”

Mã Tú Trúc sụ mặt, bóng gió nói ra những lời khó nghe: “ Tôi thấy tám phần là chẳng có chuyện tốt đẹp gì. Bây giờ nó kiếm tiền đi nuôi người dưng nước lã, trong khi cha mẹ ruột thì chẳng mảy may đoái hoài. Lần trước mua con bê hỏi nó xin tiền, nó không cho dù chỉ một xu, về nhà còn lấy của chúng ta một trăm đồng bạc. Nó mà gọi điện về nữa, bà nói thẳng với nó là Nhược Linh sắp kết hôn, xem nó, với tư cách anh trai, sẽ cho em gái bao nhiêu của hồi môn.”

Bà ta càng nói càng thêm tức tối: “May mà lần trước Hoàng Quế Hoa đến mà tôi lại không gặp mặt, nếu không, tôi nhất định sẽ bắt bà ấy trả lại số sính lễ đã nhận. Con gái út của bà ta đầy rẫy tâm địa xấu xa, trách sao phải lén lút đánh tráo hôn sự. Với cái nết của con gái út nhà bà ta, nếu không đánh tráo, sau này có khi chẳng gả chồng được cho ai nữa ấy chứ.”

Quan Ái Liên không ưa nổi cái sắc mặt ấy của mẹ chồng, lúc nào cũng nói xấu con cái nhà người ta, rồi lại tâng bốc con ruột của bà ta lên tận mây xanh.

“Em dâu lớn lên có nhan sắc, người lại thông minh tháo vát. Con cảm thấy cô ấy gả cho ai thì cuộc đời cũng sẽ chẳng phải chịu khổ. Thiếu gì thanh niên theo đuổi cô ấy, lần trước người đến xem mắt Nhược Linh, chẳng phải cũng vừa nhìn đã tăm tia em dâu rồi sao?”

Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến chuyện này Mã Tú Trúc lại giận sôi máu, “Cô cố ý đúng không? Từ lúc cái con bé đó về, cô bị nó làm cho hư hỏng hết cả rồi. Giờ nói gì cũng cãi, hay là tôi không còn được phép mở miệng nữa?”

“Thôi đi!” Lục Quốc Chí sầm mặt ngắt lời vợ. “Đừng vừa nghe thằng Thời Thâm gọi điện về là chưa gì đã lên mặt. Sau này về già rồi, vẫn phải dựa vào nó thôi.”

Lục Khánh Viễn vội chen vào, “Ba, Thời Thâm gọi điện về, là muốn con nói cho nhà họ Phương biết chuyện Dương Tuệ Oánh bị nhà trường kỷ luật đuổi học.”

Vừa nghe lời này, Mã Tú Trúc lại hớn hở ra mặt, “ Đúng, phải nói cho họ biết. Nó lừa gạt người ta để đem cái của nợ Dương Niệm Niệm này nhét vào cửa nhà ta, thì nó cũng đừng hòng được sống yên. Còn muốn gả cho sinh viên, nằm mơ giữa ban ngày đi! Tôi không tin nhà họ Phương biết con nhỏ đó bị đuổi học rồi mà còn dám rước nó vào nhà. Ngày mai tôi sẽ đến nhà họ Phương để vạch mặt….”

Suốt thời gian qua, bà ta ấm ức chất chồng trong lòng. Giờ đây, bà ta đã tìm được chỗ trút giận, chỉ hận không thể bay ngay đến nhà họ Phương để vạch mặt.

172:

Dương Niệm Niệm không hề hay biết, khi cô đang tắm rửa thì Lục Thời Thâm đã đi làm một chuyện lớn. Còn một tháng nữa là kỳ thi đại học, cô vẫn cần ôn luyện lại kiến thức. Cô biết rõ, những người ở khu nhà gia đình bộ đội này đang lẳng lặng theo dõi và chờ xem cô có ngã ngựa không. Nếu cô không thi đỗ, họ sẽ có cớ mà rêu rao, xì xào bàn tán.

Tài liệu Lục Thời Thâm gom góp về cho cô đầy đủ tăm tắp, thậm chí còn có cả đề thi đại học các năm trước. Nhìn những câu hỏi trên giấy, đôi mắt Dương Niệm Niệm cong cong như vành trăng non, khóe môi không ngừng nhếch lên nụ cười thầm. Đề thi thời này đơn giản hơn đề thi đại học thời thế kỷ hai mốt rất nhiều.

Dương Niệm Niệm đoán chẳng sai chút nào, quả thật có không ít người đang cười nhạo sau lưng cô về chuyện thi đại học. Khi cô chưa về đây, cả đơn vị rầm rộ đồn thổi cô là sinh viên đại học, vậy mà khi về đến khu nhà gia đình bộ đội, cô lại chẳng buồn thanh minh. Rốt cuộc lại là đồ rởm! Giờ lại còn muốn thi đại học, thi đại học dễ ăn vậy sao?

Trong số những người ở khu nhà, Đinh Lan Anh là người để tâm đến chuyện này nhất. " Tôi nghe nói Lục đoàn trưởng vất vả tìm về không ít tài liệu thi đại học cho vợ, có thật là muốn cho Dương Niệm Niệm đi thi đại học đấy à?"

Chính ủy Trương đang ngồi trên ghế, đặt chiếc cốc men sứ còn nghi ngút khói xuống bàn, khinh khỉnh đáp: " Tôi thấy đây là chuyện nóng đầu lên, thi đại học dễ như vậy sao? Từ ngày cưới vợ, Lục Thời Thâm bị cô ta dắt mũi điên đảo, làm xấu mặt cả quân đội. Cả thủ trưởng cũng hồ đồ đến mức hùa theo làm càn, còn ra mặt giúp Dương Niệm Niệm chạy suất thi đại học."

Đinh Lan Anh nghe nói cả thủ trưởng cũng ra mặt, sắc mặt lập tức tối sầm lại. Bà ta cười khẩy, giọng điệu đầy chua chát: " Tôi thấy thủ trưởng là tuổi đã cao, lo sau này về hưu không có ai đỡ đần, nên muốn để Lục Thời Thâm nuôi. Trước đây ông ấy thiên vị thằng Thời Thâm thì còn có thể chấp nhận, bây giờ lại còn 'yêu ai yêu cả đường đi ' mà thiên vị cả Dương Niệm Niệm nữa."

"Từ ngày Dương Niệm Niệm đến đây, khu nhà gia đình bộ đội này cứ loạn như cào cào. Cô xem, cô ta ăn diện xanh đỏ lòe loẹt, cả ngày chạy lông nhông ngoài đường, không đoái hoài gì đến con cái. Bảo là buôn bán làm ăn, có tay làm ăn tử tế nào lại ăn mặc hở hang, lêu lổng như cô ta không? Chẳng có một chút nào dáng dấp của một quân tẩu giản dị, tằn tiện gì cả."

Bà ta nói tiếp, vẻ mặt càng lúc càng bực tức: "Làm chuyện đầu cơ tích trữ mà còn khoe mẽ ầm ĩ như thể là chuyện đáng tự hào. Nếu cứ để cô ta làm như vậy, sớm muộn gì không khí trong khu nhà này cũng sẽ bị vẩn đục. Từ tẩu vốn là người phụ nữ giản dị đến thế, bây giờ cũng đi làm kiểu tóc uốn lượn thị thành, lại còn bảo là thời thượng. Nếu không phải bị Dương Niệm Niệm ảnh hưởng, chị ta làm sao mà ra nông nỗi ấy được?"

Chính ủy Trương không muốn bàn tán chuyện nhà cửa. Ông biết, một khi vợ đã bắt đầu thì sẽ không thể dứt ra được. Ông liền đánh trống lảng sang chuyện khác: "Lúc trước tôi bảo đẩy Tuấn Hào đi nhập ngũ, bà không nghe, nếu không, giờ thằng bé cũng đã có một chức vụ trong quân đội rồi. Tôi bảo gả Vũ Đình cho Lục Thời Thâm, bà cũng không nghe, còn làm loạn lên với tôi. Bây giờ hối hận chưa? Chuyện của hai đứa con, bà cứ tranh nhau làm chủ, cuối cùng chẳng đâu vào đâu cả."

Ông thở dài, trong lòng thầm nghĩ đám đàn bà chỉ biết những chuyện nhỏ nhặt, thiển cận.

Đinh Lan Anh nghe vậy thì lập tức bất mãn: "Tuấn Hào rõ ràng có thiên tư học hành sáng láng, ông lại cứ muốn nó đi lính, công lao trong quân đội dễ kiếm lắm sao? Đó là đánh đổi bằng cả mạng sống đấy! Nó là con tôi mười tháng mang nặng đẻ đau, ông không thương thì tôi thương chứ! Nó tốt nghiệp đại học, lại thi tiếp lên nghiên cứu sinh, ở đâu mà chẳng tốt hơn cái chốn quân ngũ khắc nghiệt kia?"

Nói xong chuyện con trai, bà ta lại chuyển sang con gái: "Vũ Đình sắp tốt nghiệp rồi, xuất thân của con bé tốt hơn hẳn cái thằng Lục Thời Thâm nhiều. Lại có tài năng, sau này muốn kiếm một tấm chồng nào mà chẳng được? Tôi thấy Tần phó đoàn trưởng tiền đồ còn sáng sủa hơn thằng Lục Thời Thâm nhiều. Mấy năm nữa nếu cậu ấy lấy được Huân chương Nhất đẳng công, biết đâu có thể lên đến chức chính đoàn trưởng. Xuất thân cậu ấy cũng tốt hơn Lục Thời Thâm, Vũ Đình ở bên cậu ấy tốt hơn đến mấy bận."

"Được rồi, được rồi, tôi không nói chuyện lý lẽ với bà nữa."

Chính ủy Trương nhấp một ngụm trà nóng, tháo giày, nằm phịch xuống giường đi ngủ.

Đinh Lan Anh vẫn không chịu buông tha, lay mạnh ông một cái: "Sao lại ' không cãi nữa'? Nếu ông thấy tôi nói chỗ nào không đúng thì cứ nói thẳng ra, chúng ta nói chuyện cho rõ trắng đen!"

Bà ta cảm thấy thái độ của chồng rõ ràng là bất phục, nhất quyết phải phân rõ phải trái. Đồng chí chính ủy Trương không muốn đôi co thêm nữa. Hai người cứ thế giằng co, mãi rồi đồng chí Đinh Lan Anh thấy cuộc tranh cãi trở nên vô vị, cũng đành quay ra giường đi nghỉ.

Dương Niệm Niệm không hề hay biết rằng chuyện thi đại học của cô suýt chút nữa đã gây ra mâu thuẫn gia đình cho chính ủy Trương.

Từ ngày biết còn đúng một tháng nữa là kỳ thi đến, Dương Niệm Niệm mỗi sáng đều đặn ra chợ bán quần áo, chiều lại về nhà đèn sách. Lịch trình dày đặc, cô cứ thế quay cuồng gần nửa tháng trời. Khu mua bán phế liệu đã quây tường xong xuôi, việc làm ăn cũng ngày càng xuôi chèo mát mái.

Sáng hôm nay, cô ra khỏi nhà chính, vô tình liếc nhìn về phía chuồng thỏ, và sững sờ. Con thỏ mẹ đã sinh một ổ con, đếm ra những tám con, lũn cũn, trụi lông như mấy chú chuột con, chen chúc bên thỏ mẹ b.ú sữa. Có một con thỏ con trông có vẻ hơi lóng ngóng, loay hoay mãi không tìm thấy v.ú mẹ. Dương Niệm Niệm vừa định cúi xuống giúp thì Vương Phượng Kiều đã hớt hải chạy tới.

"Niệm Niệm, em đang làm gì đó?"

Dương Niệm Niệm quay đầu, nở nụ cười: "Chị Vương, chị đến thật đúng lúc. Thỏ mẹ đẻ được tám con thỏ con, giờ em đang không biết phải xử trí thế nào đây."

"Ôi chao, đẻ con rồi sao?"

Vương Phượng Kiều vội chạy tới, nhìn thấy tám con thỏ con thì mừng rỡ không thôi. " Đúng là đã đẻ rồi! Niệm Niệm à, em đừng có đụng vào thỏ con. Thỏ mẹ rất kỵ con nó bị ám mùi người, nhất là với loài thỏ hoang."

"Chị thấy con thỏ này cũng không phải đẻ lứa đầu, em đừng động vào chúng nó, chỉ cần cho ăn cỏ đúng giờ, đừng để chúng đói là được. Đợi chúng lớn thêm chút nữa, có thể tự ăn cỏ rồi, chị sẽ mang về nhà chăm sóc."

Nghe nói không cần can thiệp, Dương Niệm Niệm nhẹ nhõm thở phào: "Vậy thì tốt quá. Vừa nãy em còn lo không biết phải chăm sóc thế nào, đẻ ra một ổ con như thế này thật đau đầu."

"Em cứ yên tâm vào thành, ban ngày chị sẽ thường xuyên ghé qua trông nom chúng nó." Vương Phượng Kiều cười nói. Cô ấy vốn thích nuôi gia cầm nhất, nhưng khu nhà gia đình bộ đội lại không tiện nuôi gà vịt, e rằng chúng chạy sang nhà khác, bị các quân tẩu láng giềng phàn nàn. Nuôi thỏ thì khác, có thể nhốt gọn trong lồng.

"Vậy nhờ chị vậy, em đi vào thành đây, lát nữa về còn phải ôn bài nữa, mệt người quá chừng." Dương Niệm Niệm đóng cổng, dắt chiếc xe đạp ra khỏi sân.

Giữa mùa hè nóng nực mà đạp xe đạp quả là một cực hình, mồ hôi ướt đẫm cả quần, ai không biết còn tưởng đã ngồi vào vũng nước. Cũng may, sau một thời gian, Dương Niệm Niệm đã dần quen. Cô như thường lệ đạp xe tới tiệm phế liệu. Từ xa, cô đã thấy một chiếc ô tô con màu đen bóng đỗ ngay trước cửa tiệm. Một chiếc ô tô như thế này ít nhất cũng phải tiêu tốn mấy chục vạn, ở Hải Thành không có mấy người sắm nổi. Sao lại có nhân vật "tai to mặt lớn" như vậy ghé thăm nơi này?

Dương Niệm Niệm bỗng có linh cảm chẳng lành. Cô đạp nhanh mấy vòng, đến trước cửa tiệm phế liệu, xuống xe rồi dắt vào sân. Vừa vào cổng, cô đã thấy Khương Dương đang giằng co với bốn gã đàn ông, nét mặt căng thẳng như sắp sửa động tay động chân đến nơi.

"Có chuyện gì vậy?" Dương Niệm Niệm dựng chiếc xe đạp sang một bên, bước nhanh tới trước mặt Khương Dương.

Khương Dương dù sao cũng chỉ là một cậu thiếu niên mười sáu tuổi, đây là lần đầu tiên nó đối mặt với cảnh tượng như vậy. Dù không biểu lộ sự sợ hãi ra mặt, nhưng nó vẫn chưa biết phải xử lý ra sao, lo rằng nếu động chân động tay thật thì sẽ làm lớn chuyện, khó bề giải quyết.

Thấy Dương Niệm Niệm tới, nó bỗng lấy lại tự tin, chỉ vào gã đàn ông mặc bộ vest da, đi đôi giày da đứng đầu lũ: "Cái tên kia, hắn nói hắn là ông chủ của một tiệm phế liệu khác, tên Đỗ Vĩ Lập."

Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 170