Dương Niệm Niệm nghĩ ngợi, lại dặn dò: "Cũng không thể khinh suất coi thường đối phương. Hôm nay cậu đi dọn phế liệu, tiện đường mua hai bao thuốc lá, tìm cơ hội thăm dò những người làm ở xưởng xem gốc gác của Đỗ Vĩ Lập ra sao. Phải nắm rõ hắn là người thế nào thì mới tránh được việc 'đá phải cục sắt' mà gãy chân."
Biết đâu Đỗ Vĩ Lập lại thực sự có thế lực lớn thì sao?
Khương Dương cười hì hì: "Chuyện này dễ ợt thôi ạ, chẳng cần tìm ai khác, cháu đoán chắc chú Trịnh biết rõ. Chú ấy ngày nào cũng chạy xe ba gác khắp nơi kéo hàng, quen biết nhiều mối lắm. Trước đây chú ấy còn giúp Đỗ Vĩ Lập chở đồ, sau này vì chuyện tiền nong không sòng phẳng mà hai người cãi vã một trận, từ đó chú ấy nghỉ hẳn không làm nữa."
Dương Niệm Niệm gật đầu: "Tùy cậu vậy, muốn hỏi ai thì hỏi, tôi đi bán hàng đây."
Khương Dương rất biết ý, chạy ngay vào nhà, dọn hết đống quần áo ra xe ba gác. Chợt nghĩ ra điều gì, cậu liền quay lại báo cáo với Dương Niệm Niệm.
"Duyệt Duyệt lớn rồi, cháu ở cùng con bé không tiện nữa. Cháu định cất thêm một gian nhà nhỏ bên cạnh để hai anh em ngủ riêng."
"Được, vậy thì cậu cứ tìm thợ đến xây đi." Dương Niệm Niệm vốn cũng muốn nói chuyện này với Khương Dương, giờ thấy cậu tự giác nghĩ đến cô cũng đỡ mất công.
"Không cần thợ đâu ạ, cháu mua gạch về tự xây là được. Mấy việc này đơn giản mà," Khương Dương nói.
Dương Niệm Niệm đáp: "Tùy cậu. Cậu mười sáu tuổi đầu rồi, cũng nên có lập trường, chính kiến của mình. Đừng có việc nhỏ nhặt gì cũng hỏi tôi, tôi đi bán hàng đây."
Cô muốn bồi dưỡng một trợ thủ đắc lực, chứ không phải một "đứa con trai lớn". Khương Dương phải học cách tự mình quyết định. Nếu việc gì cũng hỏi cô, từ lớn đến bé thì chẳng phải cô sẽ bị làm phiền đến phát điên à?
Gần đến lúc giao mùa, khách mua quần áo cũng thưa dần. Bán hàng cả buổi sáng, Dương Niệm Niệm chỉ tống đi được bốn bộ. Thấy vậy, cô cũng không nán lại vỉa hè lâu, thu dọn đồ đạc rồi quay về trạm phế liệu.
Khương Dương đi cùng chú Trịnh ra ngoài, không có ở nhà. Dương Niệm Niệm nghỉ ngơi một lát rồi đạp xe đến ngân hàng.
Khoảng thời gian này đầu tắt mặt tối, cô vẫn chưa ghé ngân hàng gửi tiền được. Tiền mặt giắt theo người mấy trăm đồng, để trong mình không yên tâm chút nào, gửi vào ngân hàng vẫn là thượng sách.
Người phụ trách giao dịch cho cô hôm nay vẫn là Tề Thông. Lần này may mắn, cô không chạm mặt Phương Hằng Phi.
Trong lúc làm thủ tục, Tề Thông cứ lén lút dòm Dương Niệm Niệm. Thấy hắn cứ dáo dác nhìn mãi, Dương Niệm Niệm tưởng sổ tiết kiệm của mình có vấn đề, bèn hỏi nhỏ: "Có gì không ổn sao, anh bạn?"
Tề Thông luống cuống lắc đầu lia lịa, vội vàng trả sổ tiết kiệm lại cho cô: "Không có gì đâu ạ, không có gì đâu, mời cô cất sổ cẩn thận."
Dương Niệm Niệm không nghi ngờ gì, cầm sổ tiết kiệm đi ra khỏi ngân hàng. Nào ngờ, vừa bước ra đến cửa, cô đã bị một người phụ nữ tuổi đã ngoài ngũ tuần, tay xách nách mang, chặn lại hỏi chuyện.
"Cháu gái ơi, xin cho bác hỏi một chút, cháu có biết ngân hàng ở đâu không? Thằng con trai bác làm việc trong ngân hàng, bác đến tìm nó, nhưng bác là dân lạ nơi đất khách quê người, lại không biết chữ nghĩa, không biết phải lần mò đi đâu."
"Ngân hàng ư?" Dương Niệm Niệm quay người, chỉ vào cánh cửa cách đó chừng vài bước: "Kia chính là ngân hàng đó ạ, bác cứ vào đó mà hỏi."
"Được, được, được, cảm ơn cháu... Cháu gái ơi, hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi thì phải? Bác thấy mặt cháu sao mà quen quá..."
Bà Phương chăm chú dò xét khuôn mặt của Dương Niệm Niệm, nụ cười trên môi đột nhiên tắt ngấm. "Cô là Dương Niệm Niệm?"
Cứ tưởng người phụ nữ này nhận nhầm người, nào ngờ bà ấy lại gọi đúng tên mình chóc. Dương Niệm Niệm cũng thấy bà ấy có chút quen mắt thật, nhưng lại không tài nào nhớ nổi đã gặp ở đâu.
"Bác là ai ạ?"
Sau khi xác nhận không nhầm người, vẻ mặt của bà Phương lập tức biến sắc, trở nên dữ tợn. " Đúng là cái đồ hồ ly tinh nhà cô! Cô vừa từ trong ngân hàng của con trai tôi ra đúng không? Nói mau, cô đến đây kiếm thằng con tôi làm gì? Có phải cô vẫn muốn giở trò ong bướm quyến rũ nó không? Hai chị em cô đều mang cái nết lẳng lơ của con Hoàng Quế Hoa truyền lại đúng không? Suốt ngày chỉ biết nghĩ đến chuyện chèo kéo đàn ông. Tôi nói cho cô biết, tốt nhất là cô tránh xa con trai tôi ra, nếu không đừng trách tôi không nể mặt mà ra tay đó!"
Dương Niệm Niệm ban đầu không nhận ra bà Phương là ai, nhưng nghe bà ta nói con trai làm việc trong ngân hàng, lại thêm cái giọng An Thành đặc sệt, cô mới chợt nhớ ra bà ta chính là mẹ của cái gã Phương Hằng Phi.
Phải nói, cái trí nhớ của bà ta cũng tốt thật, mới gặp "nguyên chủ" có một lần mà giờ vẫn còn khắc cốt ghi tâm.
Lời lẽ của bà Phương quá khó nghe, Dương Niệm Niệm cũng không thể nào nín nhịn thêm được nữa. "Bác gái à, bác nói năng cho cẩn thận một chút. Ai thèm làm con dâu của bác? Cái thằng con trai bác ấy à, tướng mạo như gà cắt tiết, đến một sợi lông chân của chồng tôi cũng chẳng bằng. Vứt xuống hố phân, giòi bọ còn chê, có cho tôi ly hôn trăm lần tôi cũng chẳng thèm lấy hắn!"
""Kính trên" là phải "kính" những người hiền lương, tử tế, chứ không phải cái loại "già mà còn không nên nết" như bà!"
"Cái con vô liêm sỉ, cô còn dám nói ly hôn trăm lần, hay là cô cứ đi làm gái đi! Tôi biết ngay cô cũng giống y hệt mẹ cô, có chồng rồi mà không chịu an phận thủ thường, chỉ biết tìm cách quyến rũ đàn ông..."
Bà Phương vốn dĩ không có học thức, là một điển hình của loại đàn bà đanh đá nơi thôn quê. Lời bà ta mắng chửi vừa thô tục vừa bẩn thỉu, thứ ngôn ngữ văng tục gì cũng có thể phun ra. Nếu cãi tay đôi với hạng người như vậy, Dương Niệm Niệm chắc chắn sẽ chịu thua thiệt.
Nhưng cô cũng không ngốc đến mức đứng yên chịu trận nghe bà ta tuôn lời mắng nhiếc. Cô liền cao giọng ngắt lời.
"Bác gái à, đã không biết nói chuyện thì cũng đừng cố. Bà nên nói năng tích đức một chút đi thôi."
Không đợi bà Phương kịp tiếp tục trút giận, cô giật phắt chiếc túi hành lý trên tay bà ta, ném thẳng ra phía bên kia đường cái. Xong xuôi, cô quay lưng đi thẳng, động tác nhanh nhẹn dứt khoát.
Bà Phương nào ngờ Dương Niệm Niệm lại dám giở trò bẩn thỉu như vậy. Bà ta tức muốn đuổi theo đánh cô, nhưng lại lo đồ đạc bị người khác nhặt mất. Sau một hồi do dự, bà ta vẫn chọn đi nhặt lại hành lý.
“Cái đồ mất dạy đó, giở thói thất đức này, rồi sẽ sinh con chẳng có hậu, sớm muộn gì cũng bị trời tru đất diệt!”
Bà Phương đang nghiến răng nghiến lợi, lầm bầm mắng mỏ, chợt thấy bóng dáng con trai. Ngay lập tức, khuôn mặt dữ tợn của bà ta giãn ra, thay bằng nụ cười tươi rói, trong nháy mắt đã hóa thành một người mẹ hiền từ, phúc hậu.
“Hằng Phi!”
Phương Hằng Phi vừa bước ra từ đại sảnh ngân hàng, đột nhiên nghe tiếng mẹ gọi, hắn cứ ngỡ mình nghe nhầm. Hắn quay người, đảo mắt nhìn ra phía cửa, cả người tức thì sững sờ.
Thấy các đồng nghiệp đều đang vùi đầu vào công việc, không ai để ý đến mẹ, hắn vội vã đi tới, nắm lấy tay bà kéo ra khỏi ngân hàng, hạ thấp giọng, trách cứ.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
Bà Phương thấy con trai gặp mình mà chẳng lấy làm vui, lòng dạ bỗng thấy hụt hẫng. “Hằng Phi, có phải con chê bai mẹ, thấy mẹ làm con bẽ mặt không?”
Nhìn bộ dạng con trai mình lúc này, với bộ quần áo tây phẳng phiu, đôi giày da bóng lộn, bà suýt nữa đã không nhận ra. Bóng dáng người nông dân chân lấm tay bùn ngày nào đã biến đâu mất rồi?
Bà đã chắt chiu nuôi nấng con trai thành tài, làm rạng danh gia đình, lẽ ra đây là chuyện đáng mừng. Ấy vậy mà khi thấy con trai chẳng mảy may vui vẻ, bà lại cảm thấy có điều gì đó không ổn chút nào.
Phương Hằng Phi chột dạ, vội vàng thanh minh: “Mẹ, mẹ nói gì lạ vậy? Con đang trong giờ làm việc. Ngân hàng bọn con có quy định rõ ràng, không được phép tiếp người nhà, bạn bè trong giờ, nếu bị phát hiện sẽ bị kỷ luật, thậm chí là bị thôi việc.”
Vừa nghe đến chuyện bị thôi việc, bà Phương lập tức xanh mặt hoảng hốt. “Vậy, vậy thì con mau quay vào làm việc đi, mẹ sẽ không vào đâu. Nếu có ai hỏi, con cứ nói mẹ là khách đến giao dịch gửi tiền.”
Thấy mẹ nói vậy, Phương Hằng Phi trong lòng lại dấy lên chút áy náy. “Mẹ, mẹ cứ đi thẳng về phía trước, rẽ vào ngã tư thứ hai. Đến tiệm mì thứ ba thì chờ con. Giờ ăn trưa con sẽ tới đó, lát nữa Tuệ Oánh cũng có mặt ở đó.”