Giọng nói của Vương Phượng Kiều vang vọng, khiến Dương Tuệ Oánh đang trò chuyện với Tần Ngạo Nam chợt khẽ giật mình. Cô ta quay đầu lại, thấy Dương Niệm Niệm, trong lòng bất chợt lo sợ.
Cô ta thu ánh mắt, gượng gạo nở nụ cười, giọng nói dịu dàng: "Ngạo Nam, anh mau vào đi. Trời cũng không còn sớm nữa, tôi cũng về đây. Bữa khác tôi lại đến thăm anh."
Tần Ngạo Nam muốn bảo Dương Tuệ Oánh đừng tới nữa. Gần đây trong bộ đội lan truyền một số lời đồn thổi nhảm nhí, ảnh hưởng không hề tốt đến danh dự. Dù chưa từng yêu đương, anh cũng hiểu một cô gái cứ năm lần bảy lượt đến tìm mình, rất có thể là có ý với anh.
Nhưng anh lại không khéo ăn nói, không biết phải diễn đạt thế nào để Dương Tuệ Oánh hiểu ý mà không làm tổn thương lòng tự trọng của cô ta. Trong lúc anh còn chần chừ, Dương Tuệ Oánh đã đạp chiếc xe đạp ven đường rời đi.
Tần Ngạo Nam thoáng thấy tự trách mình quá đỗi chân thật. Anh vừa không nghĩ ra cách nói nào để Dương Tuệ Oánh hiểu ý, lại vừa không muốn làm cô ta khó xử. Anh không thể học theo Lục Thời Thâm, nói thẳng không kiêng nể gì.
Anh hít một hơi thật sâu. Chỉ còn cách chờ lần sau gặp lại, anh sẽ nói rõ ràng. Tất nhiên, nếu Dương Tuệ Oánh không tới nữa thì càng tốt, anh sẽ không phải đối mặt với tình huống khó xử này.
Tần Ngạo Nam thẫn thờ xoay người, chuẩn bị vào đơn vị thì bị Dương Niệm Niệm gọi lại.
"Đồng chí Tần phó đoàn trưởng, làm phiền anh chút, tôi muốn nói với anh mấy câu."
Tần Ngạo Nam nghi hoặc nhìn hai cô gái đang đi tới. Thấy cả Dương Niệm Niệm lẫn Vương Phượng Kiều đều có vẻ mặt nghiêm túc, anh thầm nghĩ chắc hẳn đã có chuyện gì hệ trọng.
Anh gật đầu đáp: "Có chuyện gì, cô cứ nói."
Sợ làm mất thời gian của Tần Ngạo Nam, Dương Niệm Niệm không vòng vo. Cô mở to đôi mắt trong veo nhìn anh, hỏi thẳng: "Đồng chí Tần phó đoàn trưởng, tôi muốn hỏi, cô gái trước đây đã mang giày tới cho anh, có phải Dương Tuệ Oánh không ạ?"
Bị ánh mắt cô nhìn chằm chằm, Tần Ngạo Nam thoáng thấy ngượng nghịu. Khi nghe đến cái tên Dương Tuệ Oánh, anh ngơ ngẩn, hỏi lại: "Cô quen cô ấy à?"
Chưa kịp đợi Dương Niệm Niệm trả lời, Vương Phượng Kiều đã vội chen vào: "Sao lại không quen? Dương Tuệ Oánh là chị gái của Niệm Niệm đấy."
Tần Ngạo Nam kinh ngạc đến nỗi lắp bắp: "Dương Tuệ Oánh là chị... chị gái cô sao?"
Thấy hai người không giống đang nói đùa, anh cau mày hỏi Dương Niệm Niệm: "Cô ấy không biết cô ở trong bộ đội à?"
Anh và Dương Tuệ Oánh từng gặp nhau hai, ba lần. Dương Tuệ Oánh chưa bao giờ nhắc đến việc Dương Niệm Niệm là em cô ta. Mỗi lần đến, cô ta chỉ nói vài câu rồi đi, cũng không có ý định vào khu nhà gia đình quân nhân để thăm Dương Niệm Niệm. Hai chị em lớn lên chẳng giống nhau, tính cách cũng khác, thật khó để người ta liên kết hai người lại với nhau.
"Sao lại không biết? Cách đây một thời gian cô ta còn đến bộ đội đấy. Mười bà vợ lính trong khu nhà gia đình thì có đến tám người biết cô ta. Lúc về còn được đồng chí Lý Phong Ích lái xe tiễn nữa cơ," Vương Phượng Kiều nói thêm.
Dương Niệm Niệm thầm nghĩ, Vương Phượng Kiều đúng là nói hộ tấm lòng cô, nói gì cũng trúng ý cô.
Thấy vẻ mặt Tần Ngạo Nam đầy khó hiểu, Dương Niệm Niệm nói với giọng nói chứa đựng sự chân thành xen lẫn bực dọc: "Đồng chí Tần phó đoàn trưởng, tôi gọi anh lại là để nói cho anh biết, Dương Tuệ Oánh không phải người tốt. Tốt nhất anh đừng liên lạc gì với cô ta, tránh càng xa càng tốt. Nếu không, lỡ vướng vào bẫy của cô ta, e rằng cả đời anh sẽ bị hủy hoại danh tiếng đấy."
Giọng Dương Niệm Niệm trong trẻo, dù là đang vạch mặt người khác, lời lẽ cô nói ra vẫn không khiến người nghe thấy khó chịu. Tần Ngạo Nam không ngắt lời cô, mà kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện.
Dương Niệm Niệm cũng chẳng khách sáo, đã đến đây để "đập nát uyên ương" thì đương nhiên phải nói thẳng thừng.
"Dương Tuệ Oánh đã có người yêu rồi, anh ta là cán bộ ngân hàng tên Phương Hằng Phi. Nếu anh không tin có thể đi điều tra thử. Việc cô ta tiếp cận anh, tám chín phần mười là muốn lợi dụng anh để trở lại giảng đường."
Dù bụng không muốn thừa nhận, nhưng trong mắt người ngoài, Dương Tuệ Oánh vẫn là chị của cô. Không có cái mác này, ai trong khu tập thể quân nhân lại biết Dương Tuệ Oánh là ai? Mọi người nhắc đến cô ta sẽ thêm vào một câu, "chị của Dương Niệm Niệm", và nếu có cười cợt Dương Tuệ Oánh sau lưng thì cũng cười cợt luôn cả cô. Cô đâu có ngốc đến nỗi kể ra những chuyện đáng xấu hổ, ví dụ như bị mẹ chồng tương lai đánh đến sảy thai.
Vương Phượng Kiều biết tỏng Dương Tuệ Oánh từng giở trò với Dương Niệm Niệm và cả Lục đoàn trưởng, nên từ sớm đã coi cô ta là hạng người xấu. Chị ấy không đành lòng nhìn Tần phó đoàn trưởng bị lừa phỉnh, cũng liền góp lời khuyên nhủ:
"Đồng chí Tần phó đoàn trưởng à, cậu đừng để vẻ ngoài dịu dàng của Dương Tuệ Oánh đánh lừa. Cô ta là loại người lắm mưu nhiều kế. Sống lâu bên nhau, ai mà biết cô ta sẽ bày trò gì với cậu. Ngay cả em gái ruột còn tính toán, cô ta thậm chí từng giở trò cả với Lục đoàn trưởng nữa là!"
Tần Ngạo Nam chẳng ngờ dưới cái vỏ bọc hiền dịu của Dương Tuệ Oánh lại ẩn chứa bao nhiêu tâm địa đến thế. Ngẫm đi ngẫm lại, hai người chỉ là vô tình gặp gỡ, chưa kể là quá thân quen, vậy mà cô ta lại năm lần bảy lượt tìm đến hắn, chỉ riêng chuyện đó thôi đã thấy có quá nhiều điều bất thường.
Tần Ngạo Nam vốn chẳng thân thiết gì với Dương Tuệ Oánh, cũng không hề có tơ tưởng gì khác. So với cô ta, anh càng tin vào những lời Dương Niệm Niệm nói. Anh ngượng nghịu giải thích: "Hai đồng chí hiểu lầm rồi, tôi và Dương Tuệ Oánh không có gì cả, không phải như hai đồng chí nghĩ đâu. Chỉ là trước đây tôi có gặp cô ấy ở thành phố, tiện tay giúp cô ấy một việc nhỏ, nên cô ấy mới làm đôi giày này tặng tôi."
Nước da rám nắng của anh giờ đỏ bừng như gấc chín, anh chẳng dám đối mặt với Dương Niệm Niệm: "Lúc đó tôi cứ nghĩ nhận đôi giày là xong chuyện, ai dè cô ấy còn cứ lui tới mãi. Lần này tôi định bụng ra nói thẳng, dặn cô ấy đừng đến nữa cho mất mặt, ảnh hưởng không hay. Nhưng chưa kịp mở lời thì cô ấy đã đi rồi."
Dương Niệm Niệm đã rõ. Dương Tuệ Oánh chắc mẩm thân phận của Tần Ngạo Nam không phải hạng xoàng, nên mới mon men thử vận may. Nếu biết anh là phó đoàn trưởng, e rằng cô ta đã sớm ra chiêu, đá phăng Phương Hằng Phi sang một bên để bám riết lấy "cây đại thụ" này. Cái loại đàn bà vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn như vậy, thật không tài nào lường trước được cô ta sẽ bày ra chiêu trò gì với Tần Ngạo Nam...
May thay, Tần Ngạo Nam không phải hạng người hồ đồ, lại rất biết lắng nghe lời khuyên. Dương Niệm Niệm nói: "Anh chưa vương vấn tình cảm gì với cô ta là may mắn lắm rồi. Anh còn trẻ, tài giỏi, biết bao cô gái đoan trang hiền thục sẵn lòng về làm vợ, đừng để bị 'lợn rừng' lừa gạt mà phí hoài."
Tần Ngạo Nam: "..." Vậy ra hắn là "bắp cải non" à?
Vương Phượng Kiều hưởng ứng nhiệt tình, miệng nói ra những gì nghĩ trong bụng: " Đúng đấy! Lấy con Dương Tuệ Oánh thà cưới con gái của chính ủy Trương còn hơn. Tuy chính ủy Trương và chủ nhiệm Đinh có hơi tính toán thiệt hơn thật, nhưng ít ra con gái nhà người ta không đến nỗi tâm địa độc ác như cô ta."
Tần Ngạo Nam không tài nào hiểu nổi sao lời nói của Vương Phượng Kiều lại lôi cả con gái chính ủy Trương vào. Anh vội vàng đính chính: "Hai đồng chí không nên nói những lời như vậy, nếu lỡ truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh dự của cô ấy."
Sau khi giải thích xong, anh thấy chuyện này thật sự quá đỗi xấu hổ, không dám nán lại lâu thêm. Anh vội vã nói: "Đơn vị còn có việc, tôi xin phép vào trước đây." Nói rồi, anh quay người đi như chạy trốn, bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng thì chạy biến mất luôn.
Vương Phượng Kiều nhìn theo bóng lưng của anh, sốt sắng nói: "Em xem da mặt của đồng chí Tần phó đoàn trưởng này kìa, còn mỏng hơn cả con gái mới lớn. Sau này biết làm sao mà tìm được vợ đây không biết?"
"Thà độc thân còn hơn phải lấy loại người như Dương Tuệ Oánh," Dương Niệm Niệm chẳng mảy may lo lắng Tần Ngạo Nam có tìm được vợ hay không, chỉ cần không phải cô ả kia là được.
Vương Phượng Kiều nói một cách khoa trương hết sức: "May mà hai chị em mình kịp gặp, nếu không lâu thêm chút nữa, không chừng cô ta thật sự thành công thì sao. Đồng chí Tần phó đoàn trưởng hiền lành quá đỗi. Nếu Dương Tuệ Oánh dùng chút thủ đoạn, cố tình 'lộ' ra đôi vai trần hay để lộ chút gót chân trước mặt cậu ấy, với tính cách thật thà của Tần phó đoàn trưởng, tám chín phần mười là sẽ phải đứng ra chịu trách nhiệm cho mà xem."
Nghe vậy, Dương Niệm Niệm bật cười khanh khách, cũng vui vẻ hùa theo: "Nói như vậy, anh ấy và Thời Thâm nhà em đúng là một cặp trời sinh rồi. Nếu không có ai mai mối cho, chắc hai người sẽ ế đến già mất, người sau so với người trước còn giống khúc gỗ khô hơn."
Vương Phượng Kiều rất khoái chuyện tầm phào. Vừa kéo Dương Niệm Niệm về phía bờ sông, chị ấy vừa hăng hái nói: "Chẳng trách lão thủ trưởng lại từng nói vui rằng hai người họ có thể 'tùy tiện' ghép đôi thành một cặp. Tiện thể nhắc tới, chị vẫn thấy Lục đoàn trưởng tốt hơn Tần phó đoàn trưởng nhiều. Chuyện ngày hôm nay mà đổi lại là Lục đoàn trưởng, cậu ấy sẽ không đời nào nhận đôi giày của Dương Tuệ Oánh, và cũng chẳng thèm ra mặt gặp cô ta đâu."
Hồi trước, Chu Tuyết Lị muốn dọn dẹp nhà cửa cho Lục đoàn trưởng, vậy mà hắn đã từ chối thẳng thừng không một chút nể nang, chứ đâu có giống như Tần phó đoàn trưởng, muốn từ chối lại sợ làm mất lòng người ta. Đúng là, cứ chần chừ do dự sẽ chuốc lấy phiền phức thôi.