Khương Dương vẫn không hiểu, "Đỗ Vĩ Lập đang ăn nên làm ra như vậy, liệu có dễ dàng phá sản được không nhỉ?"
Dương Niệm Niệm lắc đầu, giọng nói đầy sự tự tin của một người đi trước thời đại, "Cũng chưa rõ ngọn ngành ra sao, thôi thì cứ mặc kệ ông ta đã. Ai có duyên, người ấy hưởng phúc. Chúng ta cứ nắm bắt cơ hội này, cố gắng mà kiếm tiền cho thật tốt. Sau này, biết đâu cậu cũng có thể tậu được một chiếc ô tô con mà đi."
Ở cổng xưởng gia công, cô đã nhìn thấy ánh mắt Khương Dương cứ dán chặt vào chiếc xe con đang đậu ở vệ đường.
Khương Dương cười gượng gạo, có vẻ không tin lắm, "Xe đó tốn cả đống tiền, suốt đời tôi, có lẽ cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa thôi."
Dương Niệm Niệm phản bác, tràn đầy tin tưởng, "Không hẳn đâu! Tôi dám chắc với cậu, sau này nhất định tôi sẽ giúp cậu tậu được một chiếc xe con."
Lời nói của cô như một liều thuốc kích thích, khiến Khương Dương hào hứng hẳn lên. Cậu ta hít một hơi thật sâu rồi nói, "Nếu lần này thật sự thâu tóm được nửa cơ sở phế liệu ở Hải Thành, coi như chúng ta sắp đổi đời rồi!"
"Đương nhiên rồi!" Dương Niệm Niệm mỉm cười, "Đến lúc đó, tất cả những 'cái bánh vẽ' mà tôi đã hứa với cậu, đảm bảo đều sẽ trở thành sự thật."
Khương Dương nghe vậy, trong lòng không khỏi trào dâng xúc động, bước chân dẫm lên bàn đạp xe đạp càng thêm phần mạnh mẽ.
Vừa đến gần trạm thu mua phế liệu, từ xa hắn đã nhìn thấy một chiếc xe quân sự đỗ ven đường. Một thân hình cao ráo, thẳng tắp bước xuống từ ghế lái. Dù chưa đến gần, hắn đã cảm nhận được luồng khí chất mạnh mẽ, oai vệ tỏa ra từ người Lục Thời Thâm.
"Đồng chí Lục đến đón cô kìa!" Khương Dương reo lên đầy phấn khởi.
Dương Niệm Niệm định nghển cổ ra nhìn xem, nhưng lại bị cánh tay của Khương Dương che mất tầm nhìn.
Khương Dương thắng xe lại cái két trước mặt Lục Thời Thâm, chống chân dài hai bên xe, cười hì hì cất tiếng chào. "Đồng chí Lục, sao hôm nay có thời gian đến đây vậy?"
Dù tiếp xúc chưa được bao lâu, nhưng Khương Dương nhận ra, Lục Thời Thâm bề ngoài có vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng kỳ thực không phải người xấu. Đặc biệt là đối xử với Dương Niệm Niệm rất ân cần. Chỉ cần Lục Thời Thâm đối tốt với cô, trong mắt hắn, anh liền là người tốt.
Lục Thời Thâm đáp lại bằng giọng điệu lạnh nhạt, "Thủ trưởng đã phê chuẩn cho tôi hai giờ nghỉ phép."
Dứt lời, anh đưa bàn tay to lớn ra, nhẹ nhàng đỡ lấy khuỷu tay Dương Niệm Niệm, khéo léo giúp cô bước xuống khỏi yên sau chiếc xe đạp. Động tác này thoạt nhìn cứ như người lớn đang bế một đứa trẻ vậy. Sau khi đặt cô xuống đất an toàn, anh còn cẩn thận dặn dò, "Vết thương ở chân em chỉ mới se miệng, gân cốt chưa hồi phục hoàn toàn, không nên chạy nhảy lung tung."
Dương Niệm Niệm lúc này lòng đang phơi phới, còn tâm trí đâu mà để ý đến cái chân đau. Cô hớn hở kéo Lục Thời Thâm đi vào trạm phế liệu, giọng đầy vẻ tự hào, "Em có tin vui này muốn nói với anh, chúng ta sắp phát tài lớn rồi đấy!"
Khi nói về chuyện làm ăn, đôi mắt Dương Niệm Niệm sáng lấp lánh. Cô chỉ tay về phía đống phế liệu khổng lồ dưới mái lều, "Ngày mai bán hết chỗ này đi, lại có thêm một khoản tiền kếch xù nữa. Chúng ta bây giờ đã thành hộ triệu phú rồi đó!"
Lục Thời Thâm im lặng một lát, vẻ mặt nghiêm nghị nhắc nhở, "Chuyện em kiếm được tiền, đừng để các quân tẩu khác trong khu biết. Trước mặt người ngoài, em nên cố gắng đừng để lộ tài sản."
Lòng người khó dò, anh không thể lúc nào cũng kề cận bên cô, chỉ đành nhắc nhở cô cẩn trọng hơn đôi chút.
Dương Niệm Niệm mỉm cười gật đầu, "Anh yên tâm, điều gì nên nói em sẽ nói, điều gì không nên nói thì có cạy răng em cũng không hé nửa lời."
Lục Thời Thâm chỉ "ừm" một tiếng, anh hiểu Dương Niệm Niệm không phải là người lắm điều. Anh chỉ cố ý nhắc nhở là vì sự an toàn của cô.
Thấy anh chỉ "ừm" một tiếng rồi thôi, Dương Niệm Niệm cảm thấy hơi lạ. "Có phải lúc anh đi làm công tác, anh đã từng nhìn thấy nhiều tiền hơn thế này không?"
Người thường mà nghe tin mình đột nhiên trở thành triệu phú, chẳng phải nên có chút phản ứng gì đó sao? Lục Thời Thâm phản ứng quá đỗi bình thường, cứ như đã từng nắm trong tay cả vạn mẫu điền sản vậy.
Đối diện với ánh mắt dò xét của cô, Lục Thời Thâm đáp lời một cách dứt khoát, "Có."
Nói cho đúng ra, anh không chỉ nhìn thấy, mà còn từng sở hữu rất nhiều vàng bạc, châu báu ngọc ngà... Thế nhưng hiện tại, đối với anh mà nói, những thứ đó cũng chỉ là mây khói thoảng qua. Quốc gia thái bình, người nhà bình an, đó mới là điều trân quý nhất.
"..."
Vốn dĩ cô chỉ thuận miệng hỏi cho vui, không ngờ anh ấy lại quả thực đã từng nhìn thấy. Dương Niệm Niệm bĩu môi, mở to mắt nói, "Những thứ anh nhìn thấy đều là của người khác. Còn khoản này thì khác, đây là tiền của chính gia đình mình, muốn tiêu thế nào cũng được."
Nghĩ đến điều gì đó, cô lại thở dài, "Thôi, anh vốn dĩ chẳng có hứng thú tiêu tiền, chắc sẽ không thấu được cái cảm giác này đâu."
Con người ít nhiều cũng nên thích tiền một chút chứ, nếu không dù có giàu sang phú quý cũng chẳng cảm thấy vui sướng, thật là khổ sở lắm thay.
Lục Thời Thâm không phản bác. Anh quả thật không có ham muốn tiêu tiền, nhưng hiện tại lại đ.â.m ra ham muốn nó, bởi vì anh biết Dương Niệm Niệm rất thích kiếm tiền, nhìn thấy số tiền tiết kiệm ngày một tăng lên sẽ rất vui vẻ.
Anh đổi sang chủ đề khác, "Đỗ Vĩ Lập gặp chuyện, trong khoảng thời gian này sẽ có rất nhiều xí nghiệp liên hệ với các em để thanh lý phế liệu. Hai người hãy chuẩn bị tinh thần làm việc thật tốt."
Dương Niệm Niệm kinh ngạc nhìn anh, "Sao anh biết được vậy? Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì thế?"
Lục Thời Thâm lấy tờ nhật báo từ trong túi ra, "Tin đã lên báo rồi. Phía hắn ta đang gặp vấn đề nghiêm trọng về tài chính. Hiện tại, cơ ngơi đó cơ bản đang trong trạng thái tê liệt, e rằng trong thời gian ngắn rất khó mà hồi phục lại."
Dương Niệm Niệm cầm lấy tờ báo, đưa mắt đọc lướt. Dòng tít lớn "Trạm phế liệu Đỗ Vĩ Lập nợ lương, công nhân đình công đòi quyền lợi" đập ngay vào mắt cô, kèm theo là bức ảnh ghi lại cảnh đông đảo công nhân đang tụ tập. Tờ báo chỉ vỏn vẹn kể lại việc công nhân ngừng việc đòi lương, còn nguyên do Đỗ Vĩ Lập lâm vào cảnh nợ nần thì không được đề cập rõ ràng.
"Em nghĩ chuyện này e rằng có liên quan tới Vệ Cầm, và cả tay bồ của cô ta nữa." Dương Niệm Niệm chặc lưỡi phỏng đoán.
Lục Thời Thâm không bình luận gì, chỉ nhẹ giọng đáp: "Vệ Cầm và người đàn ông kia đã xuất ngoại từ tuần trước rồi."
"Không lẽ cô ta với tay bồ đã vơ vét hết tiền của Đỗ Vĩ Lập rồi cao chạy xa bay thật ư?" Dương Niệm Niệm tưởng tượng ra một màn kịch ly kỳ gay cấn trong đầu.
"Cũng không loại trừ khả năng này." Lục Thời Thâm trầm ngâm nói.
"Đồng chí Lục, Niệm Niệm, uống nước ga này." Khương Dương mua ba chai nước ga từ tiệm về, vừa lau mồ hôi trán vừa cất lời, "Chúng ta vào nhà thôi, bên ngoài trời nóng bức quá chừng."
Dẫu đã lập thu, nhưng giữa trưa trời vẫn còn oi ả đến khó chịu. Ba người vào nhà, cùng bàn bạc về chuyện của Đỗ Vĩ Lập. Cả ba đều đồng lòng rằng nhất định phải nắm bắt lấy cơ hội vàng này. Nếu họ không ra tay, chẳng mấy chốc, trạm thu mua phế liệu thứ ba sẽ xuất hiện, đến lúc đó, e rằng cả họ lẫn Đỗ Vĩ Lập đều sẽ thành pháo hôi mà thôi.
Thương trường biến chuyển xoành xoạch, câu nói này quả không sai chút nào.
Nói chuyện được một lát, Sư phó Trịnh đã lái chiếc máy kéo đến. Dương Niệm Niệm hai ngày nay dậy sớm để đi thi, lúc này cảm thấy thấm mệt, nên cô đi theo Lục Thời Thâm về khu nhà quân nhân, chuẩn bị đánh một giấc nghỉ ngơi.
Trên đường về, cô cứ gà gật suốt, nếu không phải vì đường gồ ghề, có lẽ cô đã ngủ say từ lâu rồi.
Lục Thời Thâm đi thẳng về đơn vị. Dương Niệm Niệm tính đi giải quyết rồi vào đánh một giấc nghỉ, nào ngờ vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô đã thấy Đinh Lan Anh cầm trên tay một lá cờ thưởng, dẫn theo bảy tám vị quân tẩu rầm rập tiến vào khu nhà.
"Chủ nhiệm Đinh, các vị làm gì mà ồn ào thế này ạ?" Dương Niệm Niệm nhìn thấy nụ cười hiếm hoi trên môi Đinh Lan Anh, trong bụng thầm nghĩ mặt trời có khi đã mọc đằng Tây rồi cũng nên. Cô chuyển về đây ngót nghét mấy tháng rồi, đây là lần đầu tiên thấy Đinh Lan Anh cười với mình như vậy.
Chưa đợi Đinh Lan Anh lên tiếng, Vu Hồng Lệ đã nhanh nhảu nói trước: "Nghe nói hôm nay cô đi thi, chủ nhiệm Đinh dẫn chúng tôi đi làm cờ thưởng, mừng cô thi đậu đại học đó mà!"
Đinh Lan Anh cười như không cười nhìn Dương Niệm Niệm: "Trong khu này có nhiều quân tẩu như vậy, mà duy chỉ có mỗi cô thi đậu đại học thôi. Đây là niềm vinh quang của tất cả các chị em quân tẩu trong khu, chúng tôi làm một lá cờ thưởng, mừng cô trước một tiếng."
Đinh Lan Anh cứ một câu là lại nhắc "cô thi đậu đại học", cứ như thể chuyện đã chắc như đinh đóng cột vậy.
Dương Niệm Niệm lúc này mới nhận ra, cái này mà gọi là ăn mừng sao kia chứ? Nói toẹt ra là đến để chọc ghẹo cô thì có. Nếu cô không thi đậu đại học, cô sẽ trở thành một trò hề lừa bịp mọi người, và là trò cười của cả khu tập thể quân nhân này.