Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 229

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

Sau khi trò chuyện với Vương Phượng Kiều một lúc, Dương Niệm Niệm trở về nhà.

Thấy cô về, An An mừng rỡ chạy ra, cất tiếng hỏi: “Thím ơi, tối nay mình ăn gì ạ?”

Dương Niệm Niệm dựng chiếc xe đạp Thống Nhất dưới mái hiên, tay xách giỏ thức ăn rồi bước vào bếp: “Thím làm sủi cảo nhân thịt băm và rau cần.”

An An nghe thấy có sủi cảo thì mừng quýnh, miệng líu lo như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau thím: “Thím ơi, cháu thích ăn sủi cảo nhất đấy ạ!”

Dương Niệm Niệm đặt rau cần vào chậu, rồi đặt cái chậu lên một cái ghế đẩu: “Con giúp thím nhặt bỏ những lá rau cần sâu úa đi nhé.”

Kể từ khi về khu nhà quân nhân này, An An chưa từng phải đụng tay vào việc nhà bao giờ. Thỉnh thoảng được làm chút việc vặt, thằng bé liền thấy rất có thành tựu, trong lòng thầm nghĩ mình cũng có thể giúp đỡ thím san sẻ việc nhà.

Lần này nghe Dương Niệm Niệm nhờ, An An hăng hái lắm, ngồi xổm bên chậu, miệng cười toe toét mà nhặt từng lá rau cần.

“Thím ơi, ba có về ăn bữa tối không ạ?”

Dương Niệm Niệm đang cúi đầu rửa miếng thịt heo, lắc đầu đáp: “Ba không về đâu. Lát nữa thím nấu xong sẽ mang một ít sang cho ba con.”

An An đang tuổi thay răng, nước bọt chảy khá nhanh. Thằng bé nuốt “ực” một cái, nhỏ giọng hỏi lanh lảnh: “Thím ơi, có phải thím cũng nhớ ba không ạ?”

“Cái thằng nhóc biết nhiều chuyện!” Dương Niệm Niệm cười mắng yêu một tiếng.

Đôi bàn tay nhỏ mũm mĩm của An An làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ một loáng đã nhặt sạch bóng lá rau cần. Thằng bé định mang chỗ lá rau đi vứt, thì bị Dương Niệm Niệm ngăn lại kịp thời.

“Đừng có vứt đi, lá này xào trứng ăn ngon đáo để. Con cho vào tủ lạnh đi, mai thím làm món trứng xào cho mà thưởng thức.”

An An “Dạ” một tiếng thật to rồi ngoan ngoãn cho chỗ lá rau cần vào tủ lạnh.

Dương Niệm Niệm mang miếng thịt ba chỉ đã rửa sạch ra, thái thành từng miếng con chì rồi băm nhỏ nhuyễn, cho vào một cái chậu. Tiếp đó, cô cắt nhỏ rau cần, dùng chút muối bóp nhẹ để vắt bớt nước, rồi trộn đều vào phần thịt băm. Sau đó, cô đập thêm hai quả trứng gà ta vào. Thêm trứng gà vào phần nhân sẽ giúp nhân kết dính hơn, ăn cũng mềm và béo ngậy hơn nhiều.

Người ở thời này, đa phần đều thiếu chất, lại ăn khỏe. Sợ mang đi không đủ người ăn, cô nấu liền một mẻ nửa chậu sủi cảo nóng hổi rồi mang đến cổng đơn vị.

Hai người lính gác đều nhận ra Dương Niệm Niệm. Thấy cô mang sủi cảo đến, trong lòng ai nấy đều thầm ngưỡng mộ không ngớt.

Một người chị dâu vừa xinh đẹp lại hiền thục như thế này, có nằm mơ họ cũng chẳng dám mơ thấy.

Một người lính ngửi thấy mùi sủi cảo thơm lừng, nuốt nước bọt, liền vội vàng cầm lấy chậu sủi cảo: “Chị dâu, chị đợi tôi một lát, để tôi vào báo với đoàn trưởng một tiếng.”

Dương Niệm Niệm mỉm cười, lắc đầu: “Cậu cứ mang vào là được rồi. Hai hôm nay Lục đoàn trưởng bận bịu lắm, tôi không muốn làm mất thì giờ của anh ấy đâu.”

Nụ cười dịu dàng của Dương Niệm Niệm khiến người lính trẻ đỏ bừng mặt, liền vội vàng bê chậu sủi cảo chạy nhanh vào trong đơn vị.

Bận rộn quần quật cả buổi chiều, Dương Niệm Niệm cũng thấy bụng đói cồn cào. Về đến nhà, cô xới một bát sủi cảo đầy ắp, An An cũng ăn một bát thật to.

Thằng bé xoa xoa cái bụng tròn vo, cười tủm tỉm ngây ngô: “Thím ơi, sủi cảo thím làm ngon tuyệt cú mèo luôn!”

Dương Niệm Niệm mỉm cười hiền hậu: "Cái thằng nhóc nịnh thần! Con ra xem ti vi đi! Nghỉ ngơi một lát rồi hãy đi tắm.”

Vừa ăn no mà đi tắm ngay thì không tốt cho sức khỏe đâu con.

Bên phía đơn vị.

Món sủi cảo thơm ngon khiến tâm trạng của lão thủ trưởng tốt hẳn lên. Ông ăn lia lịa, đôi đũa không ngừng nghỉ, vừa ăn còn vừa không quên khen ngợi: “Đồng chí Tiểu Dương càng ngày tay nghề càng khéo léo. Còn trẻ mà đã nấu ăn giỏi giang thế này, cái thằng nhóc Lục sau này có lộc ăn rồi.”

Lục Thời Thâm để ý thấy vị thủ trưởng đã xơi hết hai bát sủi cảo tự lúc nào, vội vàng đẩy ấm nước tráng men sang: “Ông cứ từ từ thôi, đừng để nghẹn, uống chút nước đã ạ.”

Vị thủ trưởng cau mày liếc Lục Thời Thâm một cái, chẳng chút khách sáo mà vạch trần tâm tư riêng của anh: “Uống nước vào no bụng rồi thì còn chỗ đâu mà nhét sủi cảo nữa?”

Ngồi bên cạnh, Tần Ngạo Nam tuy thấy rõ “sóng ngầm” giữa hai người nhưng vẫn làm như không hay biết gì.

Nguyên là vị thủ trưởng gọi anh ta và Lục Thời Thâm đến để bàn bạc công việc. Nào ngờ Dương Niệm Niệm lại mang sủi cảo tới đúng bữa ăn. Hơn nữa, số lượng lại rất nhiều, nên vị thủ trưởng liền đề nghị cứ ăn trước đã rồi hẵng nói chuyện.

Lời ông nói y nguyên là: “Sủi cảo để nguội ăn mất ngon.”

Thường ngày nhìn Dương Niệm Niệm gầy gò, yếu ớt, cứ ngỡ không vướng bận chuyện bếp núc, Tần Ngạo Nam nào ngờ cô lại làm sủi cảo ngon đến thế. Đối với một người ngày nào cũng ăn cơm độn sắn ở nhà ăn bộ đội như anh ta, bữa ăn này quả thực là quá xá đã miệng. Anh ta ăn ngấu nghiến, chẳng kịp nói năng câu gì, chốc lát đã hết sạch một bát đầy.

Đúng lúc anh ta định múc thêm bát nữa, hai ánh mắt sắc lẻm đã chiếu thẳng tới.

Hai người vừa rồi còn ra vẻ “ngầm đấu đá”, giờ lại ăn ý đến lạ.

Lục Thời Thâm kéo chậu sủi cảo về phía mình, vị thủ trưởng thì lại đẩy đĩa thức ăn mà người lính hậu cần vừa mang tới về phía Tần Ngạo Nam.

“Hôm nay nhà ăn có món thịt kho tàu, cậu nếm thử đi.”

“…”

Tần Ngạo Nam ngẩn cả người. Cái tính tham ăn của vị thủ trưởng thì đành chịu rồi. Còn Lục Thời Thâm thì muốn ăn lúc nào mà chẳng được, sao cũng keo kiệt đến vậy chứ?

Anh ta nhìn chằm chằm vào chậu sủi cảo, nuốt khan một tiếng, chỉ đành ngoan ngoãn ăn đĩa thức ăn vị thủ trưởng đẩy tới.

Tần Ngạo Nam, người vốn dĩ xưa nay chẳng hề có ý định lập gia đình, bỗng nhiên lại nảy ra một ý tưởng rất hay ho về việc lấy vợ, nhưng... cô vợ ấy nhất định phải biết nấu ăn.

Quay trở lại với Dương Niệm Niệm.

Cô đang rửa bát đũa trong bếp, bỗng nghe thấy An An khóc thét từ trong phòng vệ sinh chạy ra, mếu máo nói có con sâu cắn vào mông.

Dương Niệm Niệm nghĩ bụng, ngay cả thời nay còn có rắn mối chui từ bồn cầu lên, huống hồ là thời bấy giờ, chuyện này càng chẳng phải hiếm hoi.

Cô vội cầm chiếc kẹp than trong bếp chạy ra định bắt rắn, nhưng khi nhìn kỹ lại, cô suýt nữa ngã khuỵu tại chỗ.

Rắn mối đâu mà rắn mối?

Hóa ra An An vừa đi ngoài ra một con giun đũa dài ngoằng, to bằng chiếc đũa, mà vẫn còn một nửa thò ra chưa hết. Điều đáng sợ hơn cả là con vật này vẫn còn sống, đang ngọ nguậy như muốn chui ngược trở lại.

Dương Niệm Niệm cố nén cảm giác kinh tởm, dùng kẹp gắp con giun đũa ra, nhăn nhó an ủi thằng bé: “Đừng sợ, đây là giun đũa thôi, nó không cắn người đâu. Rút ra là xong ngay thôi. Chắc là trong bụng con có nhiều giun quá, mai thím sẽ đi mua thuốc tẩy giun cho cháu uống nhé.”

Cũng tại cô, chưa từng nuôi nấng con cái, nên đã quên béng mất việc trẻ nhỏ cần được tẩy giun định kỳ.

An An lúc này cũng đã trấn tĩnh lại được phần nào. Thấy con sâu này trông giống con giun, lại chẳng có miệng, thằng bé cũng không còn sợ hãi như trước.

Thằng bé lau nước mắt tèm lem, nói: “Thím ơi, hay là mang nó cho thỏ ăn đi ạ?”

Dương Niệm Niệm rùng mình, nổi hết cả da gà: “Cháu mau vào phòng vệ sinh lau m.ô.n.g đi, thím sẽ đi vứt con sâu này.”

Nhìn con giun đũa vẫn còn đang ngọ nguậy, Dương Niệm Niệm lại nổi hết cả da gà. Cô vừa ra đến cổng hàng rào tre, thì thấy thằng bé Thường Thường đang chạy tới. Thấy Dương Niệm Niệm kẹp con giun đũa, thằng bé phấn khích la ầm lên:

“Dì ơi, con sâu này cháu biết rồi! Anh trai cháu trước đây cũng từng đi ngoài ra mấy con, còn to hơn con này nữa cơ ạ.” Thằng bé còn khoa tay múa chân, diễn tả vẻ mặt đầy phấn khích.

Dương Niệm Niệm lại suýt ngất lần nữa: “Cháu mau vào chơi với An An đi, thím đi vứt con sâu này ngay đây.”

Cô kẹp con giun đũa, sải bước thật nhanh về phía cổng chính khu nhà quân nhân, chỉ muốn tống khứ nó đi thật xa khuất mắt.

Ai ngờ, vừa đến chỗ rẽ phía trước, cô đã nghe thấy Vu Hồng Lệ đang xúm xít hỏi chuyện về Đỗ Vĩ Lập với mấy bà quân tẩu khác.

“ Tôi nghe nói có một người đàn ông lái ô tô đến tận cổng khu nhà quân nhân để đón cô ta, có thật không vậy? Người đàn ông đó trông mặt mũi ra sao? Chuyện này Lục đoàn trưởng đã biết tỏng chưa?”

Vu Hồng Lệ sáng sớm đã đi vào thị trấn mua len, trên đường về lại lỡ mất chuyến xe ngựa. Bà ta phải đợi đến mỏi mòn mới có một chiếc xe bò ì ạch đi ngang qua. Về đến nhà thì vội vàng nấu cơm, nấu được một nửa thì mấy bà quân tẩu hàng xóm sang hỏi mượn muối, tiện mồm buôn chuyện về vụ việc này. Vu Hồng Lệ nghe xong thì bồn chồn đứng ngồi không yên, cơm nước xong xuôi còn chưa kịp rửa bát đã vội vàng chạy ra ngoài ngó nghiêng hỏi han.

“Nhiều người thấy rõ mồn một như thế, làm sao mà giả được chứ? Cứ chờ xem, tôi thấy Lục đoàn trưởng mà từ đơn vị về, biết chuyện này thì kiểu gì cũng làm cho ra ngô ra khoai cho mà coi!”

“Thế nên người ta mới nói, lấy vợ thì phải lấy người hiền thục là vậy đó. Xinh đẹp thì có ích gì cho cam?”

“Thảo nào mà sắm cả tủ lạnh rồi cả ti vi nữa chứ. Tôi cứ ngỡ cô ta làm ăn ra tiền, hóa ra số tiền này có nguồn gốc chẳng mấy quang minh. Hèn chi không cho chúng ta làm ăn cùng, thì ra là sợ bị bại lộ chuyện đó!”

Mấy bà quân tẩu mỗi người một câu, nói như thể chuyện đó là thật. Nếu Dương Niệm Niệm không phải người trong cuộc, e rằng chính cô cũng sẽ tin sái cổ.

Khi các bà ta đang buôn chuyện hăng say, bỗng nhiên có một vật gì đó bay vèo tới, rơi trúng đầu Vu Hồng Lệ.

“Trời đất, cái gì thế này?”

Vu Hồng Lệ đưa tay lên sờ tóc, sờ phải một vật mềm mềm, vẫn còn đang ngọ nguậy trong lòng bàn tay. Bà ta cầm lên nhìn kỹ, lập tức hét lên một tiếng thất thanh rồi ném mạnh con vật đi xa.

“Trời đất quỷ thần ơi, cái thứ quái gì thế này!”

Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 229