Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 237

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Dương Niệm Niệm bước xuống khỏi chiếc xe đạp, vẫy tay về phía ông trưởng thôn: "Bác trưởng thôn, cháu cảm ơn bác nhé! Cháu chào bác ạ!"

Khóe miệng ông trưởng thôn giật giật, khéo léo nhắc nhở cô: "Mẹ cháu vẫn chưa hay biết chuyện sổ hộ khẩu thiếu một trang đâu."

Dương Niệm Niệm cười tươi như hoa, đảm bảo: "Bác cứ yên tâm! Lần này cháu về là để thăm mẹ chồng, còn chuyện với Hoàng Quế Hoa thì cháu đã cắt đứt quan hệ rồi, sẽ không bén mảng về nhà bà ấy đâu. Nhưng mà, nếu bác mà mách với bà ấy chuyện cháu về, bà ấy mà lùng sục đến đây thì cháu không dám chắc sẽ giữ kín mọi chuyện đâu đấy!"

Ông trưởng thôn rùng mình, không biết có phải mình nghĩ quẩn không, nhưng ông cảm thấy Dương Niệm Niệm hình như đã biết tỏng mọi chuyện. Ông vội vàng phủi sạch quan hệ với Hoàng Quế Hoa: "Chuyện này cháu cứ yên tâm, bình thường bác chẳng có việc gì nên cũng không ghé sang nhà bà ấy. Cả năm trời cũng chẳng gặp mẹ cháu được mấy lần."

"Ối giời, vợ của thằng Thời Thâm đấy à, về từ lúc nào thế không biết?"

Một bà cô hàng xóm đang oằn lưng vác bao phân trên vai nhận ra Dương Niệm Niệm liền bước về phía cô.

Thấy có người tới, ông trưởng thôn vội vàng nói: "Thôi bác về đây, cháu mau về thăm mẹ chồng đi thôi!" Nói đoạn, ông liền đạp xe đi mất hút.

Dương Niệm Niệm quay sang nhìn bà cô, thấy hơi quen mắt, hình như đó chính là người đã từng giúp cô đuổi Hoàng Quế Hoa đi. Cô cười tít mắt, ngọt ngào chào hỏi: "Cháu chào cô ạ, cháu vừa nhận được tin nên lập tức về thăm mẹ chồng ngay."

Đây là thôn nhà Lục Thời Thâm, cô cần để lại ấn tượng thật tốt với bà con. Chỉ cần ăn nói khéo léo một chút, để mọi người biết Lục Thời Thâm lấy được một người vợ hiền thục nết na, thì sau này Mã Tú Trúc có nói ra nói vào gì, họ cũng sẽ không tin hoàn toàn.

Bà cô nghe Dương Niệm Niệm gọi mà trong lòng vui như mở cờ. Một cô gái trẻ xinh xắn lại gọi bà bằng cô, nghe sao mà mát cả ruột gan. Bà nhìn quanh, thấy chỉ có mình cô về, liền không khỏi thắc mắc: "Chỉ mình cháu về thôi à?"

Dương Niệm Niệm nhỏ nhẹ giải thích: "Anh Thời Thâm đang đi huấn luyện dã ngoại với đơn vị, cháu nhận được tin mẹ chồng ốm nên lo lắng quá, đành về trước. Cô cũng biết đấy, làm lính là phải 'gác việc nhà để lo việc nước', mệnh lệnh của cấp trên là trên hết, ai cũng phải tuân thủ mọi sắp xếp."

Bà cô làm gì có hiểu mấy chuyện này, bà chỉ biết lời của cấp trên thì phải nghe răm rắp, liền liên tục gật đầu: " Đúng đúng đúng, phải nghe lời lãnh đạo!" Rồi bà chuyển sang chuyện khác, nói: "Mẹ cháu không sao đâu, cháu không về cũng chẳng việc gì đâu."

Dương Niệm Niệm không lấy làm ngạc nhiên, bà cô có thể trò chuyện với cô lâu đến thế chứng tỏ bệnh tình của Mã Tú Trúc chẳng có gì nghiêm trọng, bằng không thì đã giục cô về ngay tức khắc rồi.

"Không sao thì mừng quá rồi. Cô ơi, cháu về nhà trước đây!"

Bà cô cười xòa, gật đầu: "Cháu về đi thôi!"

Dương Niệm Niệm vừa đi đến cổng nhà thì bất ngờ va phải thằng cu Lục Ngôi Sao. Cô vội đỡ lấy cậu bé, dặn dò: "Cẩn thận kẻo ngã đấy cháu."

"Thím út?"

Lục Hải Châu ngẩng đầu nhìn lên, vui mừng khôn xiết, hào hứng reo to vào sân: "Mẹ ơi, thím út về rồi!"

Nghe tiếng gọi, Quan Ái Liên tay cầm chiếc giẻ lau, bước ra khỏi nhà, khuôn mặt tươi rói: "Em dâu, em về rồi đấy à? Ngồi xe cả đêm chắc mệt nhoài, mau vào nhà nghỉ ngơi chút đã."

"Thím út, để cháu xách đồ giúp thím ạ."

Thằng cu Lục Ngôi Sao nhanh tay cầm lấy túi hành lý của Dương Niệm Niệm, lon ton chạy vọt vào nhà.

Lục Khánh Viễn cũng từ trong nhà bước ra, thấy Dương Niệm Niệm về, anh ấy cũng rất mừng. Là một người anh cả, anh ấy không thể niềm nở hồ hởi như Quan Ái Liên, chỉ cười chất phác hỏi: "Em dâu, có một mình em về thôi à?"

Dương Niệm Niệm gật đầu: "Anh Thời Thâm đi huấn luyện dã ngoại rồi, phải mấy ngày nữa mới về. Em nhận được tin lo cho mẹ nên về trước."

Lục Khánh Viễn tỏ vẻ hiểu ý, trấn an: "Các em đừng lo lắng, mẹ chẳng có việc gì đâu. Thời Thâm không cần thiết phải về đâu."

Quan Ái Liên cũng kéo tay Dương Niệm Niệm, cố ý nói to: "Em dâu à, em đừng lo lắng quá, mẹ chồng chỉ là lúc đầu khiến mọi người một phen hú vía thôi. Giờ thì bà ấy ăn được, ngủ được, khỏe hơn cả người hai mươi tuổi ấy chứ."

Nói xong, cô vỗ vỗ cánh cửa: "Ba, mẹ, Niệm Niệm về rồi ạ!"

Lục Quốc Chí mở cửa phòng, nhìn thấy Dương Niệm Niệm, hỏi một câu bâng quơ: "Về rồi à?"

Dương Niệm Niệm gật đầu: "Ba, Thời Thâm đang huấn luyện ở ngoài, tạm thời không liên lạc được, anh ấy chưa biết chuyện của mẹ nên con về trước."

Lục Quốc Chí không có ý kiến gì, gật đầu ý bảo cô vào nhà.

Mã Tú Trúc đang ngồi tựa đầu giường, nghe nói con trai út không về, bà lại càng làm mình làm mẩy hơn, xị mặt nói giọng quái gở: " Tôi sắp c.h.ế.t rồi, nó cũng chẳng thèm về. Đúng là chẳng coi tôi là mẹ. Người ta bảo nuôi con để sau này nhờ cậy lúc tuổi già, tôi nuôi con trai có ích gì đâu? Sau này lỡ tôi c.h.ế.t thật, đứa nào cũng không được nói cho nó biết, cũng không được cho nó ra mộ tôi thắp hương. Đứa nào dám bảo nó ra đấy, nửa đêm tôi về phòng bóp cổ."

Nhìn dáng vẻ bà ta, sức vóc dồi dào, nói một tràng dài không nghỉ, nào có chút nào giống người đang cận kề cái chết.

Dương Niệm Niệm chớp chớp mắt: "Mẹ yên tâm ạ. Thời Thâm là người hiếu thuận, nếu anh ấy biết di nguyện của mẹ là thế này, chắc chắn sẽ không trái lời mẹ đâu."

Mã Tú Trúc suýt nữa tức chết, hậm hực đáp: "Cô về thăm tôi à? Hay là cô về xem tôi c.h.ế.t hay chưa để còn hỷ hả?"

Lục Quốc Chí lườm bà ta một cái: "Niệm Niệm đi đường xa về thăm bà, đến một ngụm nước cũng chưa kịp uống, bà làm cái trò gì đấy?"

Con trai út bận rộn không về được, Lục Quốc Chí rất hiểu. Ông cậy nhờ vào đứa con trai út làm vẻ vang cho gia đình, ông không thể vì chuyện vặt vãnh mà để công việc của nó bị ảnh hưởng. Con dâu út nhận được tin liền về ngay, ông cảm thấy rất hài lòng.

Bị chồng mắng, Mã Tú Trúc mới chịu im lặng, lườm nguýt Dương Niệm Niệm rồi quay lưng bước thẳng vào phòng, chỉ để lại cái lườm nguýt chán ghét cho Dương Niệm Niệm.

Quan Ái Liên kéo tay Dương Niệm Niệm, cố tình nói lớn: "Em dâu, chúng ta ra ngoài đi, để mẹ chồng nghỉ ngơi một lát."

Dương Niệm Niệm hiểu ý, quay người đi theo Quan Ái Liên ra phòng phía Tây.

Lục Khánh Viễn thấy vợ và em dâu vào phòng, cũng không đi theo, dắt cuốc ra sân mài giũa.

Dương Niệm Niệm tò mò hỏi: "Ai mà ghê gớm thế chị? Mà có thể khiến mẹ chồng tức đến nỗi phải uống thuốc chuột?"

Cô thật sự muốn biết, để học hỏi vài chiêu.

"Ôi dào, cái tính bà ấy như thế, ai mà làm bà ấy tức đến nỗi uống thuốc chuột được. Bà ấy làm người khác tức đến uống thuốc chuột thì có."

Quan Ái Liên có tố chất của một bà tám trong thôn, kể chuyện cực kỳ sinh động: "Lần trước thằng Thời Thâm về, không phải mua không ít gạo với bột mì sao? Hai đứa đi rồi, mẹ chồng tiếc của không dám ăn. Ai dè chuột chui vào lu gạo làm hư hại không ít. Bà ấy giận quá nên mua thuốc chuột về, định đào ít gạo ra để trộn thuốc diệt chuột. Ai ngờ lại vô ý làm thuốc chuột rơi vãi vào lu gạo."

"Chị với lão Khánh tuy tiếc, nhưng cũng không thể đánh liều với mạng sống được, bọn chị bảo mẹ mang số gạo đó cho gà ăn. Bà ấy không nghe, cứ nhất quyết vo thật sạch để nấu thành cơm ăn. Bà ấy còn nói, đứa nào sợ c.h.ế.t thì không cần ăn, bà ấy c.h.ế.t một mình cũng được, không sợ chết. Rồi bà ấy ăn liền ba bát cơm. Thế là chưa đầy nửa khắc đã sùi bọt mép. May mà đưa đi thành phố kịp thời nên mới không c.h.ế.t người đấy."

Mã Tú Trúc thể chất tốt, nằm viện hai ngày là không sao, bà ta tiếc tiền không muốn nằm viện nữa nên về nhà nghỉ ngơi. Dù sao mấy ngày này, bà ta vẫn được mọi người chăm sóc, ăn uống thoải mái.

Thập Niên 80: Bị Ép Gả Thay Gặp Quân Nhân Lạnh Lùng Cưng Vợ

Chương 237