Lý Phần Lan cắn chặt môi đến mức rỉ máu, rồi mới thở dài nói chậm rãi: "Bố, tiền chuyển trường cho Văn Cương con sẽ cố gắng gom dần cho cháu. Nhưng cháu không thể đến nhà con ở được, Minh Thành cũng không kèm cặp được cho cháu."
Chuyện tưởng chừng đã chắc như đinh đóng cột, không ngờ Lý Phần Lan lại không đồng ý!
Lý Đại Dũng sốt ruột: "Chị cả, chị vô lương tâm lắm à? Văn Cương là cháu trai của chị, chỉ ở hơn một năm, tốn của chị mấy đồng? Vậy đi, mỗi tháng em đưa chị năm tệ, thế là được chứ?"
Hóa ra ý đồ của hắn là Lý Phần Lan không những phải lo tiền học cho Lý Văn Cương, mà còn phải cung cấp cả ăn uống! Giờ nói mỗi tháng đưa năm tệ, như thể là một ân huệ to lớn lắm, ai thiếu năm tệ của hắn?!
Tạ Vân Thư cười lạnh: "Cậu, cậu tính toán khéo thật! Hay là để cháu đến đây ở, mỗi tháng cháu đưa cậu năm tệ, cậu cũng chu cấp cho cháu ăn ngon mặc đẹp xem sao?"
Lý Đại Dũng tức giận đến đỏ mặt, thịt trên mặt run lên: "Tạ Vân Thư, con gái đã gả chồng như mày đừng nhúng mũi vào chuyện nhà đây! Văn Cương đến ở, liên quan gì đến mày? Ở đây không có chỗ cho mày lên tiếng!"
"Thật trùng hợp, lại có chỗ cho tôi lên tiếng đấy."
Tạ Vân Thư mỉm cười: " Tôi và Lục Tri Thức đã ly hôn, giờ đang sống tại nhà mẹ đẻ, Văn Cương đến thì còn chỗ nào để ở! Hơn nữa tiền của mẹ tôi còn phải chi cho tôi và em trai tôi, đừng nói năm mươi tệ, năm hào cũng không có!"
"Mày nói cái gì?!"
Câu nói này khiến tất cả mọi người sửng sốt, Lý Tú Cần giọng the thé trừng mắt nhìn Tạ Vân Thư: "Mày nói mày ly hôn với ai?"
Tạ Vân Thư thản nhiên nhìn bà: "Với Lục Tri Thức đấy, sao nào? Kết hôn không báo các người, giờ ly hôn cũng chẳng cần thông báo trước với các người chứ? Dù sao các người cũng chẳng thêm của hồi môn, cũng chẳng thêm 'ly trang'."
'Ly trang' là cái gì?!
Lý Tú Cần hai mắt lồi hẳn ra, ngón tay chỉ Tạ Vân Thư run run, gần như nửa ngày không thốt nên lời, cuối cùng rít lên: "Đồ tiện nhân này, mày dám ly hôn với bác sĩ Lục! Mày nói xem, mày có làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Lục không? Sau này cậu mày và Văn Cương lên thành phố ở, bà còn định nhờ nhà họ Lục giúp tìm việc! Mày đấy, không một lời mà dám ly hôn?!"
Căn phòng chìm vào im lặng, ngay cả Anh Tử và Tiểu Sương đang ăn cơm trong bếp cũng bước ra, hoang mang nhìn mà không dám nói nửa lời.
Lý Phần Lan nắm chặt tay: "Mẹ, mẹ không thể nói vậy với Vân Thư, là Lục Tri Thức có lỗi với cháu, người có lỗi không phải là cháu!"
"Không có đàn ông nào cần thì chính là lỗi của nó!" Lý Tú Cần phun nước miếng, vẻ hiền từ giả tạo lúc nãy biến mất hoàn toàn, ánh mắt nhìn Tạ Vân Thư đâu giống bà ngoại nhìn cháu gái, mà ngược lại như nhìn kẻ thù!
Lý Căn Sinh lúc này mới tỉnh táo, gương mặt già nua đen lại tía xanh, vừa nãy chính con nhỏ c.h.ế.t tiệu này dám gắp nhiều thịt gà như vậy, hóa ra giờ chỉ là thứ vô dụng, đến một thằng đàn ông cũng không giữ được!
Hắn chỉ thẳng vào mũi Tạ Vân Thư chửi: "Mày và mẹ mày là một lũ vô dụng! Đứa lấy chồng thì sớm khắc c.h.ế.t chồng, đứa lấy chồng thì giờ bị người ta vứt bỏ! Đồ đũy rách, mặt mũi nhà họ Lý của bố bị hai mẹ con mày làm cho bêu rếu hết!"
"Lý Phần Lan, bố bảo cho mày biết, bố còn là bố mày một ngày, mày phải cung cấp tiền học cho Văn Cương! Mau tìm người gả phắt Tạ Vân Thư đi, bất kể là người thế nào, đòi thật nhiều sính lễ, sau này Văn Cương lên đại học còn cần tiền! Căn nhà đó dọn trống cho Văn Cương ở! Hai chị em mày mỗi đứa năm mươi tệ, đứa nào dám thiếu một xu, đừng có bước chân vào cửa nhà này nữa!"
Hắn chửi hết lời này đến lời khác, nào là 'tiểu tiện nhân' nào là 'đũy rách', Lý Phần Lan không thể nhịn được nữa, mắt đỏ ngầu: "Bố! Vân Thư là cháu ngoại ruột của bố, bố chửi cháu như vậy, không sợ bị người đời chỉ trỏng sau lưng sao?!"
Tạ Minh Thành hai nắm tay siết chặt, mắt đỏ ngầu, từ nhỏ học lễ nghĩa liêm sỉ là không được đánh người lớn, nhưng hai lão già trước mặt khiến cậu gần như mất đi lý trí!
Lý Căn Sinh đâu chịu bỏ qua, vốn dĩ thấy Tạ Vân Thư gả cho nhà họ Lục nên hắn mới cho phép hai mẹ con được ngồi lên bàn ăn, tức giận chưa trút được, giờ sắp c.h.ế.t vì tức.
Mặt mày hắn dữ tợn, giơ tay tát mạnh vào mặt Lý Phần Lan: "Đều do mày đồ vô dụng, dạy dỗ ra đứa con gái như vậy, chuyên chống đối lại bố! Bố nói lần nữa, mau gả thứ vô tích sự này đi!"
Nhưng cái tát đau đớn không xảy đến như dự tính, Tạ Vân Thư bước lên đỡ, cái tát trúng vào vai cô, dù có lớp áo bông vẫn đau âm ỉ, đủ thấy Lý Căn Sinh dùng lực mạnh thế nào!
"Chị!" Minh Thành thốt lên, bước lên đứng che phía sau: "Chúng ta đi, sau này đừng bao giờ quay lại nữa!"
Hôm nay nếu không sợ mẹ về một mình bị bắt nạt, cậu và chị suốt đời không muốn đến đây! Nhỏ nào đến mà chẳng bị chửi là bạch nhãn lang? Rõ rằng cậu chẳng làm gì, nhưng cứ phải nhường nhịn Lý Văn Cương trong mọi chuyện, không phải vì là anh trai, mà vì cậu họ Tạ chứ không họ Lý!
Lý Căn Sinh càng chửi càng dữ: "Bất hiếu với người lớn, mày không sợ bị sét đánh sao!"
Tạ Vân Thư đẩy Tạ Minh Thành sang một bên, mặt lạnh như tiền bước lên, dùng sức đá một cước, chiếc bàn vừa ăn cơm lập tức bị lật nhào. Chỉ nghe tiếng loảng xoảng, xương gà canh rau vung vãi khắp nền, bát đũa vỡ tan tành...
Lý Tú Cần bị chấn động lùi lại một bước, vừa tức vừa đau, Tạ Vân Thư tên tiểu tạp chủng này thật sự dám lật bàn lần nữa!
Nhưng Tạ Vân Thư vẫn chưa dừng, cô nhấc chiếc ghế lên đập mạnh xuống đất, thành ghế vỡ rời được cô cầm trên tay: "Nếu có sét đánh thì cũng đánh tôi, không liên quan gì đến mẹ tôi! Cái nhà nát này ai thích thì đến, sau này nhà chúng tôi tuyệt đối không quay lại nữa!"
Nói xong, ánh mắt âm trầm của cô hướng về Lý Văn Cương: "Đứa nào không biết xấu hổ dám đến nhà tôi, nửa đêm tôi bò dậy cầm d.a.o cũng đ.â.m c.h.ế.t nó! Ai không cho tôi sống yên ổn, vậy thì cả nhà đừng hòng sống yên!"
Lý Đại Dũng vốn định dạy dỗ đứa cháu gái này, giờ chân không dám động đậy, hắn chỉ có mỗi đứa con trai quý giá này, trông cậy vào Văn Cương nối dõi, nếu thật bị Tạ Vân Thư con điên này đ.â.m chết, thì hắn còn sống làm gì nữa!
Anh Tử ôm chặt Tiểu Sương trốn trong góc, không dám lên tiếng, con trai không cần cô ra mặt, cũng chẳng đến lượt cô quyết định, trong nhà này cô đến con gái mình còn không bảo vệ được, thì còn làm được gì?
Giá mà có thể như Vân Thư điên cuồng một lần, vậy thì Tiểu Sương đã không bị ép thôi học...
Lý Căn Sinh với tư cách chủ gia đình, quen với uy quyền, đâu có thể chấp nhận một nhãi con hách dịch ở đây, hắn phun nước miếng: "Tạ Vân Thư, ta là ông ngoại mày, mày dám động một ngón tay đến ta, sau này phải xuống địa ngục! Giờ mày không cha không chồng, xem mày sống thế nào sau này!"
"Ông có c.h.ế.t cháy thành tro, tôi vẫn sống tốt!" Tạ Vân Thư cười lạnh, thuận tay đập vỡ thêm hai cái ghế: "Hôm nay đứa nào dám động một ngón tay đến mẹ tôi, tôi vào bếp lấy d.a.o c.h.é.m c.h.ế.t hết! Dù sao tôi không cha không chồng, tôi chẳng sợ gì hết!"
Nói xong, ánh mắt không tử tế của cô đáp xuống người Lý Văn Cương...
Kẻ hung hãn sợ kẻ không màng sống chết, khí thế của cô khiến Lý Căn Sinh, lão già hung hăng cả đời, không dám động đậy.