Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng

Chương 117: Nhà chúng tôi khá nhỏ

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Lần này Tạ Vân Thư càng không hiểu nổi nữa, cô bặm môi: “Nhà chúng tôi khá nhỏ…”

Không chứa nổi những nhân vật cấp cao như họ.

Thẩm Tô Bạch ngẩng mắt liếc nhìn cô: “ Tôi đã giúp cô, đến một bữa cơm cũng không được ăn?”

Tạ Vân Thư lắc đầu lia lịa: “Ý tôi không phải vậy, tôi định mời anh ra ngoài ăn cơm, đội trưởng Thẩm là người tốt, tôi nhất định phải cảm ơn anh.”

“Cũng không cần vội vàng kết luận về tôi như vậy.” Thẩm Tô Bạch khẽ cười, khuôn mặt nghiêm túc cứng nhắc trở nên nhẹ nhàng hơn: “ Tôi chỉ có thể nói tôi không phải là người xấu.”

Thực ra ngũ quan của hắn vuông chính, lông mày rậm mắt to sống mũi cao, chỉ có điều đôi mắt kia khi nhìn người luôn toát lên vẻ sắc bén, bình thường lại ít cười, khiến người khác không tự chủ cảm thấy áp lực.

Ít nhất là với Tạ Vân Thư thì cảm giác là như vậy …

Nhưng người ta đã nói vậy rồi, nếu cô còn đuổi khách thì thật không phải, đành sờ sờ mũi: “Vậy tôi xào thêm món thịt heo xào ớt, hay đội trưởng Thẩm có thích ăn món gì không?”

Một bữa cơm gia đình bảo là để cảm ơn người ta, nhưng người ta còn mang quà đến tận nhà, tuy hai món là đủ cho ba người ăn, nhưng dường như khiến cô trở nên quá keo kiệt.

Thẩm Tô Bạch chỉ một cái liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ của cô, trong lòng thầm cười: “Không cần phiền phức như vậy, ăn tạm chút gì cũng được, tôi không kén ăn. Đợi mua được xe máy ba bánh ưng ý, cô hãy mời tôi đi nhà hàng ăn cơm cũng chưa muộn.”

Một bữa cơm mà đuổi khách hắn, dĩ nhiên là không được.

Lý Phần Lan đã bắt đầu bận rộn, Tạ Vân Thư hắng giọng, cảm thấy đội trưởng Thẩm ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong nhà thật không thoải mái, cô bật tivi lên nói chuyện cho đỡ trống: “Đội trưởng Thẩm, vậy anh xem tivi một lúc nhé?”

Thẩm Tô Bạch ừ một tiếng, thao tác thuần thục mở nắp che gió dưới lò: “ Tôi sẽ hấp cơm trước.”

Câu nói này hắn nói ra rất đương nhiên, nhưng lại khiến Tạ Vân Thư càng bối rối hơn, biết đội trưởng Thẩm là người rất tốt, nhưng cũng không cần phải gần gũi đến mức này chứ? Nhà ai đãi khách lại để khách vào bếp nấu cơm?

Cô vội vàng cúi xuống loay hoay với bếp lò: “Không cần không cần, để tôi tự làm, anh ngồi xem tivi đi.”

Một lọn tóc dài rơi xuống từ tai, lướt qua khóe trán Thẩm Tô Bạch, hai người đứng hơi gần, hắn có thể ngửi thấy mùi xà bòng rất nhẹ, giống với mùi lúc nãy Lý Phần Lan giặt quần áo.

Thẩm Tô Bạch ngồi yên, để lọn tóc dài kia lướt qua mang theo một cảm giác ngứa ngáy khó tả, hắn cúi mắt yết hầu lăn động: “Đồng chí Tạ Vân Thư, sáng nay tôi chưa ăn nên hơi đói, cùng nấu cơm thì tốc độ có nhanh hơn không?”

Đội trưởng Thẩm chưa ăn cơm đã đến tìm cô nói chuyện xe máy ba bánh? Nghĩ đến lúc nãy hắn nói, tìm chỗ ở của cô đã mất nửa ngày, lại còn đợi cô ở đây nửa ngày, trong lòng Tạ Vân Thư dâng lên chút cảm giác áy náy, trong lòng lại dán cho hắn thêm một nhãn hiệu người tốt …

Cô nhanh chóng chỉnh lại bếp lò: “Vậy anh hấp cơm, tôi đi thái thịt ngay.”

Vốn nghĩ bữa cơm này sẽ ăn trong không khí ngượng ngùng, rốt cuộc đội trưởng Thẩm là người nghiêm túc, nhìn đã thấy không khéo ăn nói … chỉ là điều khiến Tạ Vân Thư không ngờ là, Thẩm Tô Bạch tuy nói không nhiều nhưng rất lễ phép, sẽ tự tìm chủ đề nói chuyện với Lý Phần Lan, không thể nói là hoạt bát nhưng cũng không để lạnh nhạt.

Ăn cơm xong Thẩm Tô Bạch giúp dọn dẹp bát đũa, mới buông tay áo đã xắn xuống xuống mặc lại áo khoác: “Giờ này chắc cũng khá muộn rồi, chúng ta đi ngay bây giờ nhé?”

Lý Phần Lan vui vẻ đuổi người: “Đi làm chuyện chính đi, trong nhà không có gì phải bận.”

Ra khỏi nhà ống, Tạ Vân Thư đi lấy xe đạp, Thẩm Tô Bạch ngăn cô: “Hôm nay nếu xem tốt mua về, cô để xe đạp ở đâu?”

Tạ Vân Thư nhíu mày: “ Tôi để ở thùng sau không được sao?”

“Xe máy ba bánh không giống xe ba bánh đạp, thùng sau rất cao, chiếc xe đạp nặng thế này, cô xác định một mình cô có thể khiêng lên?” Thẩm Tô Bạch nhìn vào chiếc xe đạp 28 inch của Tạ Vân Thư, rồi lại nhìn vào mắt cô, giọng điệu khẳng định: “Chắc cô không đủ sức đâu, một chiếc xe đạp nặng hơn thùng giữ nhiệt đựng hộp cơm.”

Tạ Vân Thư làm việc quanh năm sức lực không nhỏ, đừng nhìn cánh tay mảnh mai nhưng thực ra cũng có chút cơ bắp, nhưng một chiếc xe đạp 28 không chỉ nặng mà còn to, một mình cô chắc chắn không thể làm được.

Nhưng đội trưởng Thẩm cao lớn thế, cánh tay nhìn cũng khá thô, chắc cũng khá khỏe nhỉ?

Thẩm Tô Bạch lại nhẹ nhàng bổ sung: “ Tôi cũng không đủ sức đâu.”

Tạ Vân Thư đành chịu: “Vậy tôi đi thế nào, hay đi xe buýt?”

Thẩm Tô Bạch chỉ vào chiếc xe đạp của mình: “Bên đó không có xe buýt thẳng, nếu cô không ngại, tôi có thể chở cô. Dĩ nhiên cô là con gái, nếu tâm lý có gánh nặng, cũng có thể nghĩ cách khác.”

Hắn nói vô cùng đứng đắn, biểu cảm càng không có chút tà niệm nào.

Tạ Vân Thư cảm thấy chỉ cần mình lộ ra chút biểu cản ngại ngùng, sẽ trở nên vô cùng khó chịu, lập tức dứt khoát: “ Tôi không ngại, trước đây ở nhà máy đóng gói, tôi cũng từng ngồi xe đạp của công nhân khác, mọi người đều là đồng nghiệp, tình đồng chí thuần khiết vô cùng!”

Thẩm Tô Bạch khẽ nhếch mép: “Vậy mời đồng chí Tạ lên xe.”

Từ nhà ống đến nhà máy cơ khí mất nửa tiếng, Tạ Vân Thư ngồi phía sau, hai tay nắm chặt yên xe, thật sự cũng ngại chạm vào vạt áo đội trưởng Thẩm. Người đàn ông phía trước áo khoác phồng lên vì gió, lưng rộng nhìn như một ngọn núi nhỏ, cô ngồi yên, trong lòng có chút cảm giác vi diệu.

Thực ra ngoài cha đã mất và Tạ Minh Thành, cô chưa từng ngồi xe đạp của đàn ông nào, ngay cả xe đạp của Lục Tri Thức cũng chưa từng.

Lục Tri Thức làm việc ngay tại bệnh viện, công việc bình thường rất bận, hai người cùng nhau ra ngoài đếm trên đầu ngón tay, ngoài cuối tuần về nhà họ Lục thì những lúc khác ngay cả cửa hàng bách hóa cũng chưa từng đi.

Dù là về nhà, cũng là mỗi người một xe, mỗi người đạp xe của mình, cô từng thấy Lục Tri Thức không chỉ một lần chở Chu Minh Nguyệt đi, mà lý do cũng vô cùng chính đáng.

Bởi vì Chu Minh Nguyệt mười mấy tuổi đã trải qua khổ nạn, nên hắn thương cảm cho sự bất hạnh của cô ta, cô ta không biết đi xe đạp, Lục Tri Thức chỉ là giúp cô ta.

Một chữ “giúp”, mọi người đều khen ngợi nhà họ Lục phong cách cao thượng biết ơn đền ơn, nếu cô so đo, đó là hẹp hòi vô lý.

Tiếc thay, giúp người giúp lên giường, nhà họ Lục cũng được toại nguyện rồi nhỉ?

Nghĩ đến đây, Tạ Vân Thư phải thừa nhận mình không rộng lượng đến thế, nhìn thấy Chu Minh Nguyệt và nhà họ Lục gặp chuyện xui, cô vui đến mức năm mới còn đốt thêm mấy cái pháo…

“Một lúc nữa đến nhà máy cơ khí, giá cả cô không cần lo, tôi sẽ thương lượng với họ.”

Giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Tô Bạch từ phía trước vang lên, theo gió mùa đông thổi vào tai Tạ Vân Thư: “Ước tính khoảng một nghìn bảy trăm tệ, nếu thuận lợi có thể ép xuống một nghìn năm trăm, hoặc cô muốn giá bao nhiêu?”

Một nghìn bảy đã là giá rất lý tưởng rồi, Tạ Vân Thư không phải người được voi đòi tiên: “Đội trưởng Thẩm, được cả, tôi tin anh.”

Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng

Chương 117: Nhà chúng tôi khá nhỏ