Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng

Chương 122: Tôi một mét tám lăm

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Đứng trước cửa phòng, Thẩm Tô Bạch đã đứng thẳng người dậy, hắn kéo giãn khoảng cách giữa hai người, lạnh nhạt lên tiếng: "Tiếng đời đáng sợ, bị người khác nhìn thấy không hay, chúng ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp."

Tạ Vân Thư mặt đỏ bừng, cảm thấy mình vừa rồi giống như cố ý chiếm tiện nghi của người ta vậy: "Đội trưởng Thẩm, tôi không có ý đó, xin lỗi anh."

"Đây là lần thứ ba rồi."

"Hả?"

Tạ Vân Thư ngơ ngác: "Ba lần nào cơ?"

Thẩm Tô Bạch thở dài: "Chỉ trong mười phút, cô đã nói ba lần xin lỗi rồi, cô có gì phải xin lỗi tôi chứ?"

Tạ Vân Thư cảm thấy vô cùng áy náy: "Là do Lục Tri Thức khiến anh bị thương..."

Thẩm Tô Bạch cúi mắt nhìn cô, giọng điệu lại lạnh thêm vài phần: "Vậy lời xin lỗi này, là cô thay mặt chồng cũ của mình nói sao?"

Từ "chồng cũ" vang lên từ miệng đội trưởng Thẩm, nghe thật kỳ quặc, nhưng Tạ Vân Thư cũng không nghĩ nhiều, lắc đầu phủ nhận: "Không phải thay hắn, chỉ là việc anh bị thương có liên quan đến tôi, tôi nói thay cho bản thân mình."

Thẩm Tô Bạch dự vai phải vào khung cửa, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc: "Không sao."

Tạ Vân Thư tròn mắt, cô nói xin lỗi, nên hắn nói không sao?

Thẩm Tô Bạch không nhìn cô, thu cằm lại: "Quá muộn rồi, tôi vào trong không tiện, cô nhớ một lúc nữa tìm một miếng vải không dùng đến che xe lại, về nghỉ ngơi đi."

Hắn vừa dứt lời đã bước đi quay lưng về phía lối cầu thang, bước chân không lớn nhưng tuyệt đối vững chãi, Tạ Vân Thư kêu lên: "Chân anh...?"

Thẩm Tô Bạch không quay đầu, chỉ có thanh âm lạnh lùng vang theo lầu cầu thang: "Đã không sao rồi."

Tạ Vân Thư sửng sốt, khỏi nhanh vậy sao, vừa rồi không còn yếu đến mức không đứng dậy nổi sao?

Trong phòng, Lý Phần Lan nghe thấy tiếng động mở cửa, bà nhìn ra hành lang, không thấy gì: "Sao tôi nghe giống tiếng Tiểu Bạch thế? Tiểu Vĩ đâu, nó tự về một mình rồi à?"

Tạ Vân Thư không trả lời câu hỏi đầu, chỉ ra cửa: "Lục Tri Thức đang ở ngoài, giờ hắn là cha của đứa bé, hắn không quản thì ai quản?"

Lý Phần Lan dù mềm lòng, nhưng biết mình chỉ có thể làm được đến thế, chẳng qua khi đứa bé đến thì nấu cho nó chút đồ ăn, không thì còn biết làm sao?

Tạ Minh Thành ngồi trước bàn nhỏ trong phòng trong đọc sách, nghe vậy liền đặt cây bút trong tay xuống: "Chị, điểm thi khi khai giảng của em đã có, thầy giáo nói lần này độ khó tương đương với thi đại học, nếu có thể giữ được thành tích này, về cơ bản sẽ biết lúc đó nên đăng ký trường nào rồi."

Lập tức, đội trưởng Thẩm hay Lục Tri Thức gì, đều bị Tạ Vân Thư quẳng ra đằng sau đầu, cô nhanh chóng bước vào trong phòng, sốt sắng hỏi: "Vậy em thi được bao nhiêu điểm? Có thể đăng ký trường nào? Trường Đại học Hải Thành có hy vọng không? Không đúng không đúng, trường đại học tốt nhất ở Bắc Kinh, muốn đi thì phải đến Bắc Kinh... Nhưng cũng không thể tham quá, nếu thi được vào Đại học Hải Thành chị cũng mừng c.h.ế.t đi được."

Thi đại học khó lắm, đặc biệt là những trường đại học tốt, ngành tốt, thực sự là nghìn quân vạn mã qua cầu độc mộc! Cũng là con đường duy nhất được coi là công bằng chính trực, là lối tắt để mọi đứa trẻ tầng lớp dưới có thể thực hiện bước nhảy vọt giai cấp. Dù thi đại học chưa chắc sau này đã thực sự giỏi giang, nhưng ít nhất sau khi ra trường, công việc của sinh viên đại học là không phải lo, mà toàn là công việc tốt!

Gương mặt thiếu niên thanh tú của Tạ Minh Thành nở một nụ cười: "Chị, thầy giáo em nói trường Đại học Bắc Kinh có hy vọng."

"Thật sao?" Trong mắt Tạ Vân Thư bừng lên niềm vui sướng, cười đến mắt cũng cong lại: "Chị biết ngay là em trai chị giỏi lắm mà!"

Tạ Minh Thành cúi đầu mỉm cười, lại tập trung tinh thần vào sách, khẽ nói: "Chị, chị mới là người giỏi."

Ngôi nhà này, là do đôi vai của chị gánh vác...

Tạ Vân Thư từ đầu giường lấy ra cuốn sách hướng dẫn đăng ký đã lật vô số lần, mở trang trường Đại học Bắc Kinh ra bắt đầu nghiên cứu từng chuyên ngành. Kiếp trước khi cô biết tin Minh Thành vào đồn cảnh sát, kỳ thi đại học đã trôi qua mấy ngày, cô bị gia đình họ Lục và Chu Minh Nguyệt bức đến mức tinh thần hoảng hốt, việc em trai thi trượt đại học trở thành cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng cô.

Những năm cuối đó, cô sống gần như mơ mơ màng màng, chỉ cố nén một hơi không muốn bọn họ dễ chịu, lúc đó thực sự ngốc thật!

Lý Phần Lan cũng không nhắc lại chủ đề Tiểu Vĩ, bà nhìn hai chị em đang lật sách, cười rót đầy bình nước nóng, nhét vào chăn của hai người, rồi lại lấy len ra dưới ánh đèn vàng ảm đạm bắt đầu đan.

Lúc Thẩm Tô Bạch từ cầu thang đi ra, Lục Tri Thức vẫn chưa đi.

"Anh cũng cảm thấy bên trong ẩm thấp tối tăm, ở đó toàn thân không thoải mái đúng không?"

Lục Tri Thức đứng trong góc, giọng điệu châm chọc còn mang theo chút khẳng định: "Thẩm Tô Bạch, Tạ Vân Thư không có gì cả, anh không thiếu những cô gái xinh đẹp, làm ơn sau này tránh xa cô ấy ra! Coi như tôi cầu xin anh cũng được, cô ấy không phải người anh nên trêu chọc, tính cô ấy mạnh mẽ và tự trọng cao, nếu biết được gia thế của anh, chỉ sẽ tránh xa anh hơn thôi!"

Thẩm Tô Bạch đi ngang qua hắn, bước chân thậm chí không dừng, chỉ để lại một câu châm chọc hơn: "Không có gì cả là anh."

Lục Tri Thức vì câu nói này của hắn mà nắm chặt tay, nhưng không thốt nên lời phản bác, kể từ khi mất Vân Thư, dường như hắn thực sự không còn gì cả.

Bên cạnh có người kéo kéo tay áo hắn, lúc này mới nhớ ra Tiểu Vĩ luôn im lặng đứng một bên. Nghĩ đến những lời Tạ Vân Thư quan tâm Tiểu Vĩ, trong lòng hắn lại trỗi dậy hy vọng, cúi người xuống ngang tầm mắt Tiểu Vĩ: "Con cũng rất thích Vân Thư phải không? Cô ấy là một cô gái tốt bụng, dù đôi khi nói chuyện khó nghe, nhưng cô ấy chắc chắn sẽ đối xử tốt với con."

Tiểu Vĩ ngây ngô nhìn hắn, dường như không hiểu ý là gì.

Lục Tri Thức dù hơn một năm nay vì mẹ con Chu Minh Nguyệt mà lạnh nhạt với Tạ Vân Thư, nhưng hắn không hiểu rõ đứa bé này, tưởng nó chỉ quá nhỏ không nghe hiểu, nên giọng điệu lại dịu dàng hơn: "Con có muốn Vân Thư làm mẹ của con không?"

Chữ " mẹ" này Tiểu Vĩ nghe hiểu, nhưng nó lắc đầu, khẽ nói hai từ: "Không muốn."

Nó phải gọi Lục Tri Thức là bố, vậy thì không thể gọi Tạ Vân Thư là mẹ, nó tuy nhỏ nhưng biết Tạ Vân Thư không thích Lục Tri Thức, vì nhìn thấy hắn cô ấy sẽ tức giận sẽ không vui.

Lục Tri Thức hơi thất vọng, nhưng cũng không trách mắng nó, trong lòng vẫn nghĩ dù Chu Minh Nguyệt ngược đãi Tiểu Vĩ, nhưng đứa bé rốt cuộc còn nhỏ có tình cảm quyến luyến chim non. Nhưng lại không biết, Tiểu Vĩ ngồi phía sau xe đạp, tay nắm chặt một viên kẹo, nhìn con đường phía trước tối đen mịt mù mơ hồ.

Mẹ nó đang ngủ trong đất rồi, vĩnh viễn không mọc lại nữa đâu.

Sáng hôm sau, Tạ Vân Thư ăn cơm xong liền ra ngoài xem chiếc xe ba bánh của mình, bánh xe khóa hai ổ khóa lớn, Lâm Thúy Bình đang chổng m.ô.n.g nghiên cứu ở đó.

"Tạ Vân Thư gầy nhom vậy mà đi xe to thế này? Không sợ rách m.ô.n.g à!" Cô ta cay nghiệt lẩm bẩm hai câu, lại leo lên ngồi lên đó háo hức: "Lúc nào đó tôi cũng mua một chiếc xe máy nữ, lúc đó đi đến nhà máy đóng gói, chà chà..."

Tạ Vân Thư khoanh tay trước ngực, nheo mắt nhìn cô ta: "Muốn đi không?"

Lâm Thúy Bình lập tức như lò xo bật ra xa hai mét, rồi mới ngẩng cái cằm tròn trịa lên nói: " Tôi không thích đâu, đợi tôi kết hôn rồi mua một chiếc xe máy màu đỏ, để bạn trai tôi chở tôi cho cô ghen c.h.ế.t đi!"

Tạ Vân Thư nghi ngờ nhìn cô ta một cái: "Cô có bạn trai từ khi nào vậy?"

Nói đến đây, Lâm Thúy Bình e thẹn chụm hai mũi chân vào nhau, nhưng giọng điệu thì tuyệt đối đắc ý: "Cô không biết đâu nhỉ? Dạo trước tôi xem mắt một cán bộ cấp khoa của nhà máy dệt, người ta nhìn trúng tôi ngay, hì hì... Ái chà, nói chung là cứ khen tôi mãi thôi..."

Cô ta lấy tay che mặt lại dậm chân một cái: "Người ta là cán bộ trưởng khoa đấy, mặt vuông chữ điền mày rậm mắt to, quan trọng nhất là chiều cao những một mét tám."

Thời điểm này, đàn ông trên một mét bảy lăm đã coi là cao to, mà phụ nữ yêu cầu đàn ông ngoài công việc và nhân phẩm, chiều cao cũng khá quan trọng, người cao lớn là một điểm cộng lớn. Vì vậy lúc biết Tạ Vân Thư gả cho Lục Tri Thức, Lâm Thúy Bình ngoài thân phận bác sĩ, còn ghen nhất là chiều cao của Lục Tri Thức có một mét tám, cô ta đi đâu tìm người đàn ông cao thế này?

Chỉ cần nghĩ đến sau này gặp Tạ Vân Thư, đàn ông của cô ta và đàn ông của Tạ Vân Thư đứng cùng chỗ sẽ thấp hơn nửa người, cái lòng này của cô ta đây!

Tạ Vân Thư lần đầu tiên thấy Lâm Thúy Bình có bộ dạng e lệ thẹn thùng như vậy, mặc áo bông mà nổi hết da gà lên: "Lâm Thúy Bình, cô nói chuyện bình thường được không, chưa sang xuân đâu, cô định làm c.h.ế.t cóng ai thế?"

Lâm Thúy Bình liếc cô một cái, lại cười đắc ý: "Người cao một mét tám, cô không tìm được bạn trai cao thế đâu nhỉ?"

Tạ Vân Thư không thèm chấp, túm cổ áo ném cô ta ra một bên: "Tránh ra, đừng làm phiền tôi tập xe."

Ghen! Đây là ghen đấy! Tạ Vân Thư cũng có ngày ghen với cô ta Lâm Thúy Bình!

Lâm Thúy Bình không biết sống c.h.ế.t lại xông vào, cười vô cùng đáng đánh: "Tạ Vân Thư, đây là đàn ông một mét tám của tôi, mà là đàn ông không trần như nhộng thối đũng quần đâu!"

Tạ Vân Thư trán gân xanh nổi lên, đang cân nhắc có nên giật tóc Lâm Thúy Bình rồi nhét vào miệng cô ta không, thì nghe thấy giọng Thẩm Tô Bạch vang lên phía sau: " Tôi một mét tám lăm, đo ở trong quân đội không đi giày..."

Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng

Chương 122: Tôi một mét tám lăm