Mùa xuân ở Hải Thành dường như đến sớm hơn so với Kinh Bắc, chỉ mới qua Tết không lâu, những chồi non trên cành cây đã lặng lẽ nhú lên màu xanh biếc, chỉ chờ khi ấm áp hơn một chút là bung nở thành hoa.
Làm việc lúc nào Thẩm Tô Bạch cũng chuyên tâm vô cùng, hắn sắp xếp xong đống tài liệu trong tay rồi nhanh chóng rời văn phòng đi họp. Cấp trên siết chặt tiến độ thi công, tiến độ thi công càng nhanh thì càng dễ xảy ra vấn đề, hắn đã đảm nhận trách nhiệm phụ trách an toàn thì không thể để xảy ra chuyện trên phương diện này. Hai cuộc họp liên tiếp kết thúc thì bên ngoài trời cũng đã sẫm tối.
Điền Hạo lững thững đi tới, vòng tay qua vai Thẩm Tô Bạch: “Thẩm ca, Liên di đã gọi điện thoại đến tận văn phòng của tôi rồi đấy, tôi đoán là bà ấy sẽ không nguôi giận trong một lúc đâu.”
Thẩm Tô Bạch ừ một tiếng: “ Tôi biết rồi.”
“Chà, đừng bảo là anh đang trốn xem mắt đó? Tôi nghe nói Linh Linh trong khu ta từ Mỹ về rồi …”
Điền Hạo xoa xoa cằm, khuôn mặt tuấn tú cứng cáp lại lộ ra vẻ đê tiện: “Nếu không dẫn cô gái nào về nhà, một trăm phần trăm dì Tô sẽ ghép đôi anh với tiểu thư này cho xem.”
Thẩm Tô Bạch bước dài về phía trước, đến cửa văn phòng Điền Hạo thì dừng bước, quay đầu lại nhìn Điền Hạo với ánh mắt kỳ quái: “Dẫn cô gái về nhà?”
Điền Hạo bị hắn nhìn chằm chằm đến nổi da gà: “Không thì sao? Chẳng lẽ lại dẫn đàn ông về nhà?”
Thẩm Tô Bạch liếc nhìn hắn từ đầu đến chân, từ từ nở một nụ cười khiến Điền Hạo sởn cả gai ốc: “Hạo Tử, cậu cũng coi như là huynh đệ cùng lớn lên với tôi.”
Lông tơ trên cổ Điền Hạo dựng đứng cả lên, lần trước hắn đã từng nói Thẩm ca người này vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc, nhưng nếu lúc nào đó Thẩm ca nhìn cười dịu dàng với cậu, vậy thì cậu cũng sắp gặp xui xẻo rồi.
Vậy rốt cuộc Thẩm ca định làm gì hắn?
“Ca, anh có gì cần tôi giúp thì cứ nói thẳng đừng cười nữa.” Điền Hạo xoa xoa cổ, mở cửa văn phòng: “ Tôi biết rồi, muốn tôi giúp ngăn Liên di phải không? Yên tâm đi, tôi cũng không thích cái cô Linh Linh đó, suốt ngày ngẩng cao cổ như con ngỗng lớn ông tôi nuôi ấy, dù anh có tìm thì cũng phải tìm cho tôi một chị dâu dịu dàng như nước chứ…”
Thẩm Tô Bạch ôn hòa nhìn hắn: “Quả nhiên là huynh đệ cùng lớn lên, hiểu tôi quá nhỉ.”
Điền Hạo càng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng hắn vẫn chỉ chỉ cái điện thoại: “ Tôi nghe giọng Liên di giận thật đấy, anh vẫn nên gọi điện về nhà trước đã.”
Thẩm Tô Bạch ngồi xuống: “Cậu ra ngoài trước đi, tôi gọi điện về nhà.”
Hắn cũng không định trốn nghe Thẩm ca gọi điện để bị mắng đâu! Điền Hạo sờ sờ mũi, lùi ra ngoài, còn ân cần đóng cửa văn phòng lại.
Kinh Bắc.
Tô Thanh Liên đang ngồi dưới lầu nhà mình giận dỗi, trong cả khu tập thể nhà ai có đứa con trai ngoan hai bảy tuổi rồi mà ngay cả một đối tượng cũng chưa từng hẹn hò? Bà đâu có yêu cầu cao với con gái đâu, cho dù gia thế có thấp kém một chút, chỉ cần trong trắng, nhân phẩm tốt là được.
Bây giờ là thế nào, bà chỉ nói một câu Linh Linh về ăn Tết, lúc đó tìm cơ hội hai đứa nói chuyện tâm sự, thằng nhóc này liền trực tiếp không về nhà! Được lắm, người ta thì có vợ quên mẹ, thằng con út nhà bà chưa có vợ đã quên mẹ rồi!
Đợi một lúc lâu, mới đợi được điện thoại của Thẩm Tô Bạch, Tô Thanh Liên lập tức bùng nổ: “Thẩm Tô Bạch, mẹ nói cho con rõ, ba tháng nữa mà không dẫn cô gái nào về thì đừng có về nhà nữa!”
Thẩm Tô Bạch vô cùng bình tĩnh: “Mẹ, con đúng là đã không về ăn Tết.”
Thằng nhóc khốn này, Tô Thanh Liên cảm thấy tim mình sắp bị nó đập cho ra khỏi lồng n.g.ự.c rồi, bà đập bàn đùng đùng: “Mày còn dám nói, có biết Linh Linh nhà người ta đợi mày bao lâu rồi không, hôm Tết đến nhà này nhà kia, chỉ thiếu chưa đáp tàu hỏa đến Hải Thành tìm mày thôi! Cái khuôn mặt thất vọng của cô ấy, mẹ nhìn mà xót xa! Con gái như vậy mà mày còn không hài lòng, mày còn muốn tìm loại nào nữa?”
Thẩm Tô Bạch hơi thở dài: “Mẹ, con đã không nói là con không hứng thú với con gái sao?”
“Không hứng thú?” Giọng Tô Thanh Liên lại cao lên: “Không hứng thú với con gái, chẳng lẽ lại hứng thú với đàn ông? Đừng có lừa mẹ!”
Không ngờ lần này đầu dây bên kia lại im bặt…
Tô Thanh Liên nhíu mày: “Nói đi, đừng giả câm! Hôm nay cho mẹ một tin chắc chắn, rốt cuộc bao giờ thì về, Linh Linh nhà người ta còn trông mong mày đấy? Nếu mày không thích cô ấy, thì tự mình tìm một đứa cũng được, nói chung là phải dẫn một người về cho mẹ!”
Thẩm Tô Bạch tay trái cầm điện thoại, tay phải cầm bút máy cúi đầu viết gì đó trong sổ tay, thuận miệng lên tiếng: “Hay là, con dẫn Điền Hạo về?”
Tô Thanh Liên suýt nữa làm rơi điện thoại: “Thẩm Tô Bạch!”
Thẩm Tô Bạch bóp bóp thái dương, giọng điệu có chút bất lực: “Mẹ, là mẹ bảo con dẫn người về mà…”
Tô Thanh Liên sắp bị đứa con ngỗ nghịch này c.h.ế.t điếng, bà bảo hắn dẫn con gái về, hắn dẫn Hạo Tử về làm gì chứ, chẳng lẽ Hạo Tử là đàn bà sao? Hai bảy tuổi rồi, nhà người ta đứa con nào chẳng biết đi mua tương rồi, thằng anh lớn kết hôn lúc mới hai mươi tuổi!
“Đừng có nói nhảm với mẹ, mày suốt ngày ở cùng Điền Hạo, sao không học hỏi nó cách tiếp xúc với con gái đi?” Tô Thanh Liên nghiến răng nghiến lợi, ước gì có thể chui qua dây điện thoại đánh cho thằng khốn này một trận.
Thẩm Tô Bạch suy nghĩ kỹ một chút: “Từ khi con đến Hải Thành, ngày nào con cũng ở cùng Hạo Tử, không thấy nó tiếp xúc với cô gái nào cả. Mẹ, con nói trước đây, một lúc nữa con còn phải đi ăn tối với Hạo Tử.”
Câu nói này vừa dứt, Tô Thanh Liên cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại không nói ra được, theo sự hiểu biết của bà về con trai, tính cách của nó giống lão Thẩm, thích giả vờ trầm lặng. Và cho dù là bạn bè thân thiết đến đâu, cũng không như những thanh niên khác suốt ngày lê la với nhau, vậy thì từ khi nào nó và Điền Hạo thân thiết đến mức này rồi?
Bà đột nhiên lại nghĩ đến đứa con út này đúng là chưa từng hẹn hò với ai, cũng chưa thấy nó đặc biệt với cô gái nào, cứ nói Linh Linh trong khu tập thể xinh đẹp biết bao, lại còn là du học sinh về nước, gia đình nền nếp, không biết bao nhiêu chàng trai thích.
Quan trọng là Linh Linh từ nhỏ đã chạy theo sau đứa con út nhà bà, nhưng bao nhiêu năm nay có khi nào Tô Bạch thèm ngó ngàng đến Linh Linh đâu? Ngoài mấy đồng đội trong quân đội, nó không có mấy bạn bè, tiếp xúc với ai cũng giữ khoảng cách, không lẽ con trai bà và Điền Hạo cũng quá thân thiết?
Chạy đến Hải Thành làm việc cùng hắn ta đã đành, giờ đây hai thằng đàn ông lớn còn ngày ngày tụ tập với nhau, lại còn ngày ngày ăn cơm cùng nhau?
Nghĩ đến tầng này, Tô Thanh Liên cả người không ổn: “Thẩm Tô Bạch, mày tránh xa Điền Hạo ra cho mẹ!”
Trước mặt Thẩm Tô Bạch, cuốn sổ tay ghi vài đầu sách, đều là sách về lĩnh vực kiến trúc, dưới cùng ghi thời gian khai giảng trường đêm Đại học Hải Thành, vừa làm hai việc một lúc vừa ứng phó với Tô Thanh Liên: “Mẹ, Hạo Tử rất tốt, mẹ không phải lo lắng.”
Tô Thanh Liên: “…”
Sao càng nghe càng không ổn thế? Đây có phải là vấn đề Hạo Tử tốt hay không đâu?
Đầu dây bên kia Thẩm Tô Bạch lại nói thêm một câu: “Mẹ, con nói trước đây, con và Hạo Tử còn phải ra ngoài một chuyến.”
Điện thoại bị cúp, Tô Thanh Liên ngồi thừ ra trên sofa nhà mình một lúc lâu, bà gãi đầu, trong lòng thầm nghĩ, nhất định là bà nghĩ quá rồi.
Tô Bạch chỉ là dồn hết tâm trí vào công việc, tạm thời chưa nghĩ đến chuyện đại sự nhân sinh thôi. Thôi thì thôi, chuyện này cũng không thể nóng vội được, thà để nó dẫn Hạo Tử về, thì đánh vài tháng nữa cũng không phải là không thể chấp nhận…