Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng

Chương 144: Quả nhiên không thể tự mình đa tình

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Nhà ăn mới đã được dựng lên một nửa, nhân viên công tác bên phía Thành phố Thâm Quyến cũng đã điều động tới hơn mười người, đều là đội ngũ trẻ tuổi cần không ngừng mài giũa phối hợp. Vì vậy, trong khoảng thời gian này, Thẩm Tô Bạch rất bận, ngoài việc đến các cơ quan chính phủ để phối hợp quan hệ, còn phải giữ mối quan hệ tốt với đồn cảnh sát, đảm bảo vấn đề an ninh trật tự.

Công trường lớn mang lại không chỉ là sự phát triển mà còn thu hút một lượng lớn người từ nơi khác đến, và việc ăn mặc ở đi của những người ngoại tỉnh này, từ một khía cạnh nào đó, cũng sẽ gây ra các vấn đề an ninh.

Đã mấy ngày rồi Tạ Vân Thư không gặp đội trưởng Thẩm, cô bận rộn với việc đọc sách học hành, cũng không để bận tâm chuyện này. Vốn dĩ hai người đã không cùng một đường, không có tiếp xúc mới là hiện tượng bình thường.

Đến gần trưa, công việc mới tạm ổn, Lý Thắng Lợi mới dẫn vài anh em bước vào, vẻ mặt uể oải.

Tạ Vân Thư thấy sắc mặt anh ta không vui, bèn hỏi một câu: “Anh Lý, sao vậy?”

“Công việc sắp kết thúc rồi, công trường mới người ta có đội ngũ riêng, e rằng chúng tôi phải về quê thôi.” Một đại ca phía sau lên tiếng, sắc mặt cũng không được tốt: “Nếu sớm hơn vài ngày thì còn dễ nói, giờ công trường đã động thổ rồi, chúng ta biết tìm việc ở đâu?”

Lý Thắng Lợi thở dài, hôm nay ngay cả món thịt cũng không gọi, chỉ ăn một suất rau và bánh bao: “Không có học thức là phải chịu thiệt, thật không được thì đi theo lão Tiền khiêng xi măng vậy, không thể để vợ con ở nhà chịu đói được.”

Đợi mọi người ngồi xuống, Cường Tử do dự mở lời: “Vân Thư, cô quen biết hết mọi người ở ban quản lý dự án, có thể giúp tìm người biết đọc bản vẽ không? Chúng tôi không nhờ người ta giúp không đâu, sẽ trả tiền!”

Tạ Vân Thư trong lòng hơi xao động: “Vẫn là bản vẽ lần trước đó hả?”

Cường Tử gật đầu: “Cũng không cần quá phức tạp, chỉ cần hiểu được phương hướng và kích thước các đường ống là được, bọn tôi đều không được đi học mấy ngày, việc này không dám nhận bừa.”

Nhưng Tạ Vân Thư chỉ là một người bán cơm trong nhà ăn, cả ban quản lý dự án, cô chỉ có thể nói chuyện được với Điền Hạo và Thẩm Tô Bạch, hơn nữa cô biết dạo này mọi người trong ban quản lý dự án đều rất bận, đặc biệt là Thẩm Tô Bạch mấy ngày trưa rồi không đến ăn.

Kỳ thực, bản vẽ đó Tạ Vân Thư cũng có thể đọc hiểu, nhưng không có người chuyên nghiệp, cô tự tin không đủ.

Cô suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Anh Lý, bản vẽ đó có thể đưa cho tôi mang đi photocopy không? Nếu anh không gấp, tôi sẽ nhờ thầy giáo ở trường đêm xem giúp.”

Mai chính thức đến trường đêm báo danh nhập học, cô có thể sắp xếp trước các số liệu trên bản vẽ, sau đó nhờ thầy giáo xem giúp xem có chính xác không …

Lý Thắng Lợi lập tức phấn chấn: “Nhất định được! Em Vân Thư, nếu em có thể giúp anh, anh nhận việc rồi trả em phí kỹ thuật!”

Thuê một kỹ thuật viên còn phải trả mấy trăm tệ, vấn đề là họ còn không có kênh để tìm người như vậy, những người trong ban quản lý dự án đâu thèm nhìn thẳng vào mấy anh chân lấm tay bùn này, nên Cường Tử mới nghĩ đến nhờ Tạ Vân Thư giúp đỡ.

Tạ Vân Thư thực ra trong lòng cũng không chắc: “Anh Lý, tôi chỉ thử giúp thôi, anh cũng tìm thêm người khác đi.”

Còn chưa đến trường, không biết giáo viên ở đó là người thế nào? Nhưng đã là bạn của đội trưởng Thẩm, thì nhân phẩm chắc chắn không có vấn đề chứ?

Hôm đó, từ chợ mua thức ăn về, Tạ Vân Thư liền cầm bản vẽ bắt đầu xem say sưa quên ăn quên ngủ, cô sợ mình mắc sai lầm, trước tiên dùng thước kẻ vẽ lại một bản, lại căn cứ theo chú thích trên đó để ghi lại từng số liệu có thể nhìn thấy.

Mãi đến hơn 11 giờ đêm, Tạ Minh Thành mới đặt cuốn sách trong tay xuống, nhìn về phía đó.

Dưới ánh đèn bàn không mấy sáng, chị gái lặng lẽ cúi đầu ngồi, dù đã khuya nhưng thần sắc không hề tỏ ra mệt mỏi. Đôi tay không mềm mại lắm của cô cầm bút máy, không ngừng viết vẽ, chuyên châm đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Tạ Minh Thành hơi mím môi, mỗi khi cảm thấy bực bội trong lúc học, anh luôn nghĩ, nếu hôm nay người ngồi trong lớp học là chị, thì chị sẽ thế nào? Thực ra trước 12 tuổi, anh học không tốt, thậm chí vì mải chơi mà không muốn làm bài tập.

Lúc đó anh còn non nớt giận dỗi nói: “Sau này nhà có một chị đại học là đủ rồi, em có thể đi khiêng gạch kiếm tiền!”

Tạ Minh Thứ 12 tuổi sao có thể ngờ được, lời nói đó lại ứng nghiệm, khác là vai trò giữa chị và em đảo ngược. Cũng từ lúc đó, anh biết ngoài việc học đến kiệt sức, anh không còn đường nào khác để lựa chọn.

Những gì đã lỡ thì không thể bù đắp, Tạ Minh Thành không thúc chị đi nghỉ sớm, khi nhắm mắt lại, anh nghĩ cái tên đội trưởng Thẩm kia cũng tạm được, ít nhất hắn không ngu ngốc ích kỷ như Lục Tri Thức.

Chỉ có điều không tốt duy nhất là, đội trưởng Thẩm hơi cao quá, anh tự ước lượng thấy mình có lẽ còn không đánh lại, đợi thi đại học xong phải luyện tập nghiêm túc mới được …

Lật người một cái, Tạ Minh Thành đã ngủ thiếp đi. Dưới ánh đèn chập chờn, chỉ còn Tạ Vân Thư vẫn đang xem bản vẽ, căn phòng yên tĩnh hẳn.

Cách đó không biết bao nhiêu con phố, trong khu tập thể chính phủ Hải Thành, Thẩm Tô Bạch đánh một bài quyền quân đội rồi trở về phòng ngủ, cởi áo trên để lộ ra cánh tay rắn chắc khỏe mạnh, vắt ngang qua cả lưng là một vết sẹo cũ, để lại từ nhiệm vụ năm ngoái.

Cũng vì vết thương nặng đó, hắn bị Tô Thanh Liên ép buộc điều từ đơn vị về Hải Thành, còn yêu cầu hắn trước 28 tuổi phải giải quyết xong vấn đề cá nhân.

Hiện tại mà xem, nhiệm vụ này hắn có thể vui vẻ chấp nhận, dù độ khó vẫn chưa thể biết.

Ngày đầu tiên báo danh ở trường đêm.

Vì thời gian nhập học của Tạ Vân Thư muộn hơn một số người, nên chỉ có thể ngồi ở vị trí góc cuối cùng. Cùng bàn là một nam sinh, lúc Tạ Vân Thư ngồi xuống, anh ta đang gục mặt xuống bàn ngủ, chỉ có thể nhìn thấy phía sau đầu rối bù. Dù Tạ Vân Thư ngồi xuống, anh ta cũng không nhúc nhích, ngủ khá ngon.

Từ 7 giờ học đến 8 giờ rưỡi tan học, là thời gian của hai tiết học, giữa chỉ có 20 phút nghỉ giải lao, từ đầu đến cuối bạn cùng bàn của cô không hề mở mắt, cứ ngủ suốt.

Tạ Vân Thư không thích nhiều chuyện, nhưng trong lòng vẫn lẩm bẩm: Đến trường đêm để ngủ, đầu óc chắc có vấn đề gì rồi, đã không muốn học thì còn đến làm gì? Chẳng phải phí thời gian phí cuộc sống hay sao?

Mãi đến khi tan học, bạn cùng bàn của cô mới ngái ngủ quay đầu lại, một khuôn mặt trẻ trung điển trai, thấy Tạ Vân Thư liền sững sờ, rồi nở nụ cười: “Bạn học mới?”

Tạ Vân Thư thu xếp đồ đạc, vẫn canh cánh chuyện bản vẽ, nghĩ tối nay phải tăng ca sắp xếp lại, ngày mai nhất định phải tìm thầy giáo nhờ xem.

Nghe thấy tiếng người bên cạnh, cô lịch sự cười với anh ta, cầm sách đi liền.

“Đồng chí, tên gì vậy?” Không ngờ anh chàng này lại là người quá tự nhiên, hai tay cho vào túi quần đi theo cô, lười biếng lên tiếng: “ Tôi là Quý Tư Viễn, cũng mới nhập học không lâu.”

Quý Tư Viễn, cái tên nghe hơi quen, gương mặt cũng hơi quen.

Tạ Vân Thư không có ấn tượng tốt với người chỉ biết ngủ trong giờ học, nhưng vì lịch sự vẫn dừng bước quay lại mỉm cười với anh ta: “Tạ Vân Thư, tạm biệt.”

Ánh mắt Quý Tư Viễn sáng lên, mới phát hiện bạn cùng bàn mới xinh đẹp thế, lập tức hết buồn ngủ: “Cùng đường, đi chung không?”

Hắn biết cô ở đâu chắc? Rõ ràng là một tên lưu manh rồi còn gì?

Tạ Vân Thư từ chối dứt khoát: “Không cùng đường, tạm biệt.”

Hai người chưa nói được ba câu, cô đã mở miệng là tạm biệt, Quý Tư Viễn chặc lưỡi, đi bên cạnh cô không nhanh không chậm, mãi đến cổng trường, hai người cũng không nói thêm lời nào.

Trước cổng đứng một người đàn ông mặc áo khoác lông vũ màu đen, trên cổ quàng khăn màu xám, khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn hòa vào màn đêm.

Tạ Vân Thư kinh ngạc đứng sững: “Đội trưởng Thẩm, sao anh lại ở đây?”

Không lẽ hắn đặc biệt đợi cô tan học?! Tình huống này thật khiến người ta dễ suy diễn, Tạ Vân Thư cảm thấy tim mình đập hơi nhanh…

Ánh mắt Thẩm Tô Bạch lướt qua Quý Tư Viễn bên cạnh cô, rồi mới lên tiếng: “Học hành thế nào?”

Tạ Vân Thư mím môi chưa kịp nói, Quý Tư Viễn bên cạnh cô đã rên rỉ: “Đại đội trưởng Thẩm, anh giúp em nói với anh trai em một tiếng đi, cho em đến công trường khiêng gạch cũng được, học hành cái thứ này thật không xong đâu!”

Tạ Vân Thư lòng bình tĩnh lại, quả nhiên không thể tự mình đa tình…

Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng

Chương 144: Quả nhiên không thể tự mình đa tình