Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng

Chương 184: Ngày mai gặp, bạn gái.

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Thế là đồng ý rồi sao?

Tạ Vân Thư vốn nghĩ rằng Đội trưởng Thẩm sẽ phải cân nhắc cả ngày trời, cô cũng theo đó thở phào nhẹ nhõm: "Không thành vấn đề, sáng mai em sẽ tới tìm anh."

"Không cần, anh xong việc sẽ tới nhà ăn tìm em." Thẩm Tô Bạch quay người lại, hơi nhướng mày, giọng điệu như mang theo nụ cười nhưng lại vô cùng nghiêm túc: "Ngày mai gặp, bạn gái."

Anh gọi cô là bạn gái...

Tạ Vân Thư tim đập như trống đánh, gần như không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ vội vàng nói một câu ngày mai gặp rồi quay người chạy xuống lầu như chạy trốn. Nhưng chưa chạy được hai bước đã bị người từ phía sau ôm lấy eo, Thẩm Tô Bạch bất đắc dĩ cúi người nhìn cô: "Chạy cái gì, chân không phải bị thương rồi sao?"

Anh ngồi xổm xuống kiểm tra bắp chân cô, bàn tay to đè lên lớp vải quần ấn nhẹ, rồi hơi ngẩng đầu lên nhìn cô: "Có đau không?"

Do thời tiết nóng lên, cúc áo sơ mi của Thẩm Tô Bạch không cài đúng quy củ, hai cái trên cùng cũng lỏng lẻo, từ góc nhìn của Tạ Vân Thư có thể thấy yết hầu nhô lên của anh, phía dưới là xương quai xanh tinh tế, rồi tiếp xuống nữa là đường cơ bắp phân minh lúc ẩn lúc hiện...

Tạ Vân Thư lập tức cảm thấy khô cổ háo khát, không dám nhìn tiếp nữa, lần đầu tiên cô nghi ngờ về sự kiên định của bản thân.

Thẩm Tô Bạch khẽ nhướng mày, anh vẫn ngồi xổm ngước nhìn cô: "Cần anh bế em xuống dưới không?"

Tạ Vân Thư cuối cùng cũng như tỉnh mộng, đẩy anh ra, vội vã đi xuống lầu: "Không cần đâu, chân em đỡ rồi, sau này đều có thể tự đi được."

Thẩm Tô Bạch vẫn giữ tư thế ngồi xổm, một lúc sau mới thở dài một hơi từ từ đứng dậy.

Quả nhiên khó tán tỉnh, bởi vì khi tán tỉnh cô ấy, bản thân mình cũng bị hành hạ khổ sở...

Chạy xuống dưới lầu, Tạ Vân Thư rốt cuộc thở phào, cô sờ lên khuôn mặt đang nóng bừng đỏ ửng của mình, tự mắng mình một câu thật mạnh, hừ, đồ nữ lưu manh!

Mãi cho tới gần trưa, nhà ăn đỡ bận hơn, Tạ Vân Thư mới dần dần ổn định lại tâm trạng.

Vốn dĩ sau khi ly hôn với Lục Tri Thức, cô không định tìm đàn ông nữa, dù sao đàn ông làm sao quan trọng bằng kiếm tiền? Nhưng bây giờ Tạ Vân Thư hơi lung lay rồi, giống như chị Lý họ nói, phụ nữ dường như cũng có chút nhu cầu với đàn ông...

Hay là đợi đến lúc chia tay Đội trưởng Thẩm, cô cũng đi xem mắt thử?

Lý Phần Lan thu dọn vé ăn xong, hơi thấy lạ: "Hôm nay sao không thấy Tiểu Bạch tới ăn nhỉ?"

Tạ Vân Thư nghĩ một chút, chuyện mình và Thẩm Tô Bạch giả vờ yêu đương không thể giấu mẹ được, nếu không bà nghe người khác nói, chắc chắn lại hiểu lầm.

"Mẹ, con nói với mẹ chuyện này." Cô nghĩ cách nói ra, sợ Lý Phần Lan không đồng ý: "Những tin đồn gần đây ở ban quản lý dự án mẹ cũng nghe thấy rồi đúng không, ảnh hưởng tới Đội trưởng Thẩm rất nhiều, chuyện này do con mà ra, hơn nữa Đội trưởng Thẩm luôn giúp đỡ con. Con không thể khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ bọn họ vấy bẩn."

Lý Phần Lan gật đầu: "Đương nhiên rồi."

Tạ Vân Thư nuốt nước bọt: "Nên con nghĩ sẽ giả vờ yêu đương với Đội trưởng Thẩm trong thời gian này, đợi sóng gió qua đi rồi chia tay..."

"Cái gì? Yêu đương?" Lý Phần Lan cũng không phản đối ngay, chỉ hơi lo lắng: "Gia đình Tiểu Bạch thế nào?"

Tạ Vân Thư bất lực: "Chỉ là giả vờ thôi, căn bản không cần gia đình anh ấy biết, chúng con đã chia tay rồi!"

Lý Phần Lan im lặng một lúc: "Giả vờ yêu đương là con đề nghị hay Tiểu Bạch đề nghị?"

Nếu là Tiểu Bạch đề nghị, trong lòng bà hơi khó chịu, đây chẳng phải rõ ràng là thừa nước đục thả câu sao? Tuy nói điều kiện của Tiểu Bạch tốt, nhưng trong mắt bà, con gái mình tốt hơn, lần này bà không xem trọng gia thế, chỉ xem nhân phẩm.

Tạ Vân Thư mặt hơi đỏ: "Con đề nghị."

Lý Phần Lan sửng sốt, khó mà tin nổi, giọng nói vốn dịu dàng cũng to hơn chút: "Con đề nghị? Con đề nghị yêu đương với Tiểu Bạch hai tháng rồi chia tay?"

Tạ Vân Thư vội vàng bịt miệng bà lại: "Mẹ, mẹ nói nhỏ thôi, đừng để người ta nghe thấy! Con không phải để giúp anh ấy sao, thật sự không phải muốn chiếm tiện nghi của anh ấy!"

Lý Phần Lan một lúc sau mới lên tiếng hỏi: "Vân Thư, con đối với Tiểu Bạch có ý gì không."

Bà hiểu con gái mình, nếu hôm nay người này không phải Tiểu Bạch, con bé còn đề nghị giả vờ yêu đương nữa không?

Tạ Vân Thư lần này phủ nhận rất nhanh: "Không có ý gì hết, tuyệt đối không có ý đó!"

Vậy là có chút ý rồi...

Lý Phần Lan hiểu ra, trong lòng đã có chút số: "Vậy thì yêu đương thử xem, người nhà anh ta không đồng ý thì đổi người khác, mẹ thấy Tiểu Quý cũng không tệ..."

Bà nghĩ thông rồi, bây giờ đề xướng tự do yêu đương, xem những bộ phim Hồng Kông Đài Loan trên tivi, đàn ông yêu chị rồi yêu em, không vẫn là nam chính sao, người ta còn khen anh ta chung tình kia mà! Con gái bà đều có thể mở công ty rồi, yêu thêm vài người cũng không sao chứ?

Tạ Vân Thư lại nhấn mạnh một lần nữa: "Là giả vờ!"

"Ừ." Lý Phần Lan không để bụng, bà cất vé ăn, lấy sổ nhỏ ra ghi chép: "Hôm nay cũng không bận, con đi yêu đương đi, mẹ với bà Triệu nói rồi, xong việc sẽ đến cửa hàng mậu dịch xem, con bé Thúy Bình sắp kết hôn rồi, mua ít đồ mang tới cho nó."

Tạ Vân Thư nhíu mày: "Nó sắp kết hôn rồi? Sao đến giờ không thấy nhà trai mang lễ tới?"

Nói đến chuyện này Lý Phần Lan cũng thở dài: "Có cách nào đâu, nhà máy đóng gói bây giờ hiệu quả không tốt, tháng trước đến tiền thưởng cũng không phát, lương cũng trì hoãn mãi. Bây giờ bà Lâm chỉ muốn gả Thúy Bình cho ổn thỏa nhanh nhanh, nhà trai điều kiện tốt thì đành nhịn khí mà gả con gái thôi!"

Nhìn lại thì Vân Thư mất việc ở nhà máy đóng gói cũng không đáng tiếc, bây giờ công nhân nhà máy đóng gói kiếm không bằng bà và bà Triệu một tháng, nếu để mấy năm trước, ai có thể tin được bát cơm sắt cũng có thể đói bụng chứ?

Tạ Vân Thư hồi tưởng lại tình cảnh trong giấc mơ, tiếc là giấc mơ đó rất mơ hồ, đa phần đều xoay quanh Lục Tri Thức và Chu Minh Nguyệt, còn Thúy Bình sau khi kết hôn rốt cuộc sống thế nào, giống như bị cục tẩy xóa đi, không rõ ràng.

Cô nghĩ tới mấy lần trước Thúy Bình nói về bạn trai với vẻ đắc ý và bảo vệ, rốt cuộc vẫn nuốt lời trong lòng xuống, mà lấy ra năm mươi tệ: "Mẹ, vậy mẹ giúp con mua cho nó bộ quần áo đẹp mang tới, mua thêm đôi giày da nữa, nó không phải luôn muốn có sao?"

Hai người từ nhỏ không hợp nhau, Thúy Bình nói chuyện luôn khó nghe, nhưng đồng thời nó đánh nhau cũng không lưu tình, nói là bạn thân chắc chắn không tính, nhưng cô vẫn hy vọng con nhỏ đó sống tốt một chút, đừng như cô gặp phải người không ra gì.

Cô bắt nạt Thúy Bình thì thôi, người khác bắt nạt là chuyện gì?

Lý Phần Lan cười: "Con đó, cũng là miệng lưỡi thôi."

Tạ Vân Thư đương nhiên không đi tìm Đội trưởng Thẩm yêu đương gì cả, cô chuẩn bị về dãy nhà ống một chuyến, dọn dẹp lại căn nhà nhỏ, tranh thủ thời tiết chưa nóng hẳn dọn nhà nhanh nhanh.

Mở công ty cần văn phòng, đi thuê riêng không hợp lý lắm, dọn dẹp một phòng trong căn nhà nhỏ tạm thời làm văn phòng xử lý công việc là được, hai phòng còn lại dùng để ở.

Bên ngoài ban quản lý dự án, Tô Thanh Liên vừa bước xuống xe, Điền Hạo nhiệt tình đón lên: "Liên di, anh Thẩm tạm thời có chút việc phải đến cục giám sát an toàn rồi, bảo cháu tới đón dì."

Tô Thanh Liên giờ nhìn thấy anh ta là đau đầu, bà gượng ép nở nụ cười: "Dì đến văn phòng đợi anh ấy, cháu tự đi làm việc đi."

Mẹ của bạn thân chính là mẹ mình, Điền Hạo không đồng ý: "Không được, anh Thẩm dặn cháu phải thể hiện tốt!"

Anh ta thể hiện cái thá gì?!

Tô Thanh Liên cười lạnh một tiếng giật lấy hành lý: "Không cần cháu! Vân Thư ở đâu, dì tới tìm con bé!"

Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng

Chương 184: Ngày mai gặp, bạn gái.