Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng

Chương 196: Xa rời đội trưởng Thẩm có vẻ mới an toàn

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Nói xong câu đó, hắn cầm hai chiếc áo cộc thong thả rời đi.

Tô Thanh Liên cảm thấy kỳ lạ, vậy là đồng ý rồi sao? Bà còn tưởng sẽ phải khó nhọc khuyên bảo thêm vài câu, nhìn vậy thì Tô Bạch và Điền Hạo cũng không nghiêm trọng như bà tưởng tượng.

Ý nghĩ vừa nảy ra, đã thấy Thẩm Tô Bạch đi rồi quay lại, không nhanh không chậm bổ sung một câu: “Mẹ, đừng làm khó Hạo Tử, anh ta cũng khá vô tội.”

Quả nhiên vẫn nhớ nhung Điền Hạo!

Mặt Tô Thanh Liên đen lại: “Cút ngay!”

“Được.” Thẩm Tô Bạch mấp máy môi rời đi, thuận tay giặt sạch hai chiếc áo cộc đó, nhiệt độ bây giờ cao như vậy, ngày mai chắc có thể phơi khô nhỉ?

Khăn quàng, áo len, áo cộc, đều coi như là cô ấy tặng, vậy nên là đàn ông cũng nên tặng lại quá chứ?

Tuy nhiên, dù Thẩm Tô Bạch tâm tư kín đáo, nhưng lại không có kinh nghiệm tặng quà cho con gái, đồng hồ và quần áo đã bị Tô phu nhân giành mất rồi, hắn nên tặng gì bây giờ?

Đội trưởng Thẩm nằm trên giường trằn trọc, ánh mắt lại rơi vào hai chiếc áo phơi bên ngoài cửa sổ, không hiểu sao lại nghĩ đến lời của Tô Thanh Liên, xinh đẹp đáng yêu eo rất nhỏ…

Trong bóng tối, đôi tai của vị đội trưởng với khả năng tự chủ mạnh mẽ dần dần ửng đỏ…

Bởi vì hiện nay nhà ăn đã dùng phiếu ăn, Lý Phần Lan cũng không cần phải dậy sớm mỗi ngày để thu tiền, bà mặc một chiếc áo cộc vải cotton và một đôi giày vải xanh, bước chân thong thả: “Vân Thư, trưa nay mẹ và Thanh Liên đến Bách hóa đại lâu xem xem, đầu giờ trưa sẽ đến nhà ăn.”

Tạ Vân Thư nhất thời chưa phản ứng được: “Thanh Liên là ai?”

“Mẹ của Tiểu Bạch đó! Liên di của con đó!”

Lý Phần Lan chải lại mái tóc, thực ra năm nay bà mới bốn mươi, khoảng thời gian này tâm trạng tốt, khiến người cũng trẻ trung hơn: “Chiều hôm qua hai người bọn mẹ nói chuyện rồi, dì ấy định ở Hải Thành một thời gian, rất nhiều đồ dùng sinh hoạt chưa mua. Tiểu Bạch công việc lại bận không có thời gian cùng dì ấy, vừa hay mẹ và dì ấy cùng đi.”

Tạ Vân Thư nghĩ đến chuyện hôm qua bị ‘dụ’ mua áo cho đội trưởng Thẩm, còn không biết Liên di về nói thế nào, không biết hắn có tưởng mình có ý đồ gì với hắn không?

Trong lòng hơi hoang mang, cô đột nhiên cảm thấy không biết phải đối mặt với Thẩm Tô Bạm thế nào: “Mẹ, hôm nay con có việc khác phải bận, giờ ăn con sẽ không đến nhà ăn nữa.”

Lý Phần Lan biết Tạ Vân Thư dạo này đang bận việc công ty xây dựng, cũng không nghĩ nhiều, ngược lại bảo cô yên tâm: “Hiện giờ nhà ăn không có việc gì, Tiểu Xuyên và mẹ của cậu ấy tuy không biết nói, nhưng quản lý hậu trường rất tốt, con yên tâm đi lo việc của con. Hơn nữa, còn có mẹ và bà Triệu nữa!”

Đợi Lý Phần Lan rời đi, Tạ Vân Thư hít sâu một hơi, rồi nhìn vào chính mình trong gương.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, làn da trắng nõn nà điểm xuyết sắc hồng khỏe khoắn, dưới đôi lông mày lá liễu là một đôi mắt hơi xếch lên, tựa như ẩn chứa ánh sáng xuân tươi đẹp và quyến rũ, thật sự rất xinh đẹp và tuấn tú.

Cô không phải là người đẹp mà không tự biết, dù người khác không khen thì trong nhà cũng có gương, nhưng xinh đẹp không thể dùng để ăn được, khuôn mặt xinh đẹp này từ nhỏ đến lớn chỉ mang lại những ánh nhìn ác ý của người khác, ánh mắt đê tiện của đàn ông.

Vì vậy, cô khiến bản thân trở nên cứng rắn hơn, tiểu thỏ trắng yếu đuối không giữ được nhan sắc, hổ mới có thể xé nát những kẻ bất hảo. Dần dần, khi người khác bàn luận về Tạ Vân Thư, chỉ sẽ nói cô gái đó rất là ghê gớm!

Ngay cả trước mặt Thẩm Tô Bạch, cô cũng chưa từng giấu giếm, đánh nhau mắng người, cô sẽ không tự mình chịu thiệt nữa, một người vợ của gia đình quyền quý cao sang cô làm không nổi.

Cúi mắt xuống, cô từ từ thu lại mọi tâm tư, rồi cầm tài liệu hôm qua ở tiệm photocopy chuẩn bị ra ngoài.

Chỉ vừa ra khỏi ngõ hẻm, đã thấy Lục Tri Thức dưới chân tòa nhà tập thể.

Hắn vẫn mặc một chiếc sơ mi mỏng, đứng đó yên lặng, nhìn thấy Tạ Vân Thư sau ánh mắt lóe lên tia sáng, lại rất nhanh vụt tắt.

Tạ Vân Thư nhíu mày, cô không hiểu sao người đàn ông này lại có thể mặt dày làm nhiều chuyện như vậy rồi mới nói hai chữ hối hận, nhưng cuộc đời cô luôn hướng về phía trước, sẽ không còn bị hắn kích động chút cảm xúc nào nữa.

Đẩy chiếc xe đạp đi trên con đường gạch xanh, cô im lặng không nói, chỉ khi đi ngang qua chỗ Lục Tri Thức thì tăng tốc độ.

Sáng sớm mà gặp chuyện xui xẻo c.h.ế.t đi được!

“Anh làm túi giải nhiệt…” Lục Tri Thức vội vàng lên tiếng, lấy gói giấy trong tay ra, bất an đưa qua: “Thời tiết bắt đầu nóng rồi, mang về uống sẽ không bị say nắng, Minh Thành sắp thi đại học rồi, uống chút này để giải nhiệt hạ sốt.”

Không đợi Tạ Vân Thư từ chối, hắn đặt gói thuốc vào giỏ xe đạp của cô, rồi quay người bước đi nhanh chóng, sợ cô nói ra một lời cự tuyệt.

Đúng là có bệnh!

Tạ Vân Thư không cần nghĩ ngay lập tức ném gói giấy vào thùng rác bên cạnh, cô có tiền sẽ tự mua, ai biết được hắn có bỏ thứ gì khác trong đó không? Liên quan đến Minh Thành, hiện giờ cô cẩn thận từng li từng tí.

Sự xuất hiện của Lục Tri Thức đối với Tạ Vân Thư, chỉ là một đoạn nhạc dạo, cô căn bản không để trong lòng, đi đến con đường nhựa phẳng lì, đạp xe thẳng đến hướng công trường.

Đợi đến khi bóng dáng cô biến mất, Lục Tri Thức mới thất thểu đi ra từ đầu kia đường phố, cúi xuống nhặt gói thuốc giải nhiệt lên.

Bây giờ, cô ấy ngay cả sự tỏ ý tốt hèn mọn của anh cũng xem như rác rưởi…

Đến công trường, khí thế của Tạ Vân Thư lập tức hạ xuống, cô như kẻ trộm, kéo lại chiếc khẩu trang trên mặt, rồi chạy như bay tìm được Lý Thắng Lợi: “Anh Lý, bây giờ mình đi nhé?”

Lý Thắng Lợi giao lại công việc trong tay cho Cường Tử: “Ngày mai quê lại có thêm hai anh em nữa đến, em trông chừng chút, anh và Vân Thư mấy hôm nay bận việc công ty.”

Cường Tử lau một phát mồ hôi trên mặt, nở một nụ cười: “Anh yên tâm đi, các anh em không có đứa nào lười biếng đâu.”

Hai người đạp xe từ công trường ra, Tạ Vân Thư mới thở phào một hơi, giật phắt chiếc khẩu trang xuống: “Hôm nay nóng thật!”

Lý Thắng Lợi buồn cười: “Vân Thư, biết nóng mà còn quấn khẩu trang vào, muốn bị rôm sảy hả?”

Tạ Vân Thư cười ngượng ngùng, không phải là cô sợ gặp đội trưởng Thẩm sao?

Hôm qua là ngày đầu tiên yêu đương, dù là giả vờ, nhưng cô đã gặp phụ huynh rồi còn nhận quá ra mắt, quan trọng nhất là cô còn mua áo tặng đội trưởng Thẩm!

Mọi thứ diễn ra hợp tình hợp lý, nhưng lại như lên đường cao tốc.

Mãi đến bây giờ, cô nghĩ lại vẫn như đang mơ.

Cô không nắm bắt được suy nghĩ của đội trưởng Thẩm, nhưng trực giác của phụ nữ mách bảo cô, xa rời đội trưởng Thẩm có vẻ mới an toàn.

Hiện giờ hễ nghĩ đến cái tên Thẩm Tô Bạch, tim cô đều đập nhanh hơn hai nhịp…

“Mình đến cục công thương trước, rồi đến các công trường khác xem xem.” Tạ Vân Thư không tự nhiên chuyển chủ đề, cô sờ sờ chiếc mũi nhỏ nhắn của mình, lại liếc nhìn công trường phía sau, đạp xe nhanh chóng rời đi.

Lý Thắng Lợi đành phải nhanh chóng theo kịp, cũng ngoái đầu nhìn lại, bên trong cũng đâu có sói đâu, chạy nhanh vậy để làm gì?

Đầu giờ trưa, Tạ Vân Thư cũng không về nhà ăn, cô có chút vô thức muốn trốn tránh.

Thẩm Tô Bạch mặc chiếc áo cộc hôm qua đi ăn cơm, trên cổ tay hắn quấn một vòng dây buộc tóc ren màu xanh lá nhạt, là món quà đáp lễ hắn tranh thủ thời gian buổi sáng đi mua.

Một chiếc dây buộc tóc, hắn chọn gần một tiếng đồng hồ…

Nhưng Tạ Vân Thư không có ở đó, đến giờ ăn tối, hắn vẫn không thấy người.

Tô Thanh Liên đang nói chuyện với Lý Phần Lan vô cùng nồng nhiệt: “Lúc đó tôi đầy bụng là lửa, túm lấy vai người đó một cái liền quăng qua, thứ tào lao quỷ quái gì có thể là đối thủ của tôi chứ?”

Lý Phần Lan nghe tim đập chân run: “Thanh Liên, cậu thật là lợi hại.”

Tô Thanh Liên vừa tự đắc, vừa không quên quảng cáo con trai mình: “Tiểu Bạch còn lợi hại hơn, sau này nếu có ai bắt nạt Vân Thư, hắn có thể đánh vỡ đầu người ta!”

Lý Phần Lan hơi ngượng ngùng cười một tiếng: “Thực ra thì Vân Thư cô ấy …”

Đánh nhau cũng khá là dữ dội…

Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng

Chương 196: Xa rời đội trưởng Thẩm có vẻ mới an toàn