Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng

Chương 199: Cô Ấy Đang Tránh Anh Ta

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Bước ra từ Nhị Kiến, Lý Thắng Lợi vội lau vội mồ hôi lạnh trên trán: "Vân Thư, tôi thật sự là một câu cũng không thốt nên lời."

Bình thường anh ta cũng tiếp xúc với không ít người, nhưng những công trình trước đây đều nhờ người quen giới thiệu, nhận lại toàn là những công trình cấp ba, cấp bốn, giữa đó còn lớp lớp trung gian, cùng lắm thì cũng chỉ kiếm được đồng lương cao chút ít, muốn kiếm thật nhiều tiền thì chắc chắn là không tưởng.

Bây giờ trực tiếp nhận công trình từ công ty Nhị Kiến thì lại khác, dù là theo báo giá không cao của họ, làm xong việc này cũng có thể kiếm được vài nghìn đồng.

Tạ Vân Thư thở ra một hơi dài: "Thực ra tôi cũng căng thẳng, sợ rằng hắn ta không đồng ý, sợ gần c.h.ế.t đi được, ngón tay còn bị móng cào rách da nữa."

Nói xong, cô đưa một ngón tay lên, đầu ngón tay thon dài còn in hằn một vết cắt sâu...

Lý Thắng Lợi sững sờ một lúc, chút uất khí trong lòng tan biến, không nhịn được bật cười: "Giám đốc Tạ của công ty Hải An, công ty chúng ta sau này nhất định sẽ thống trị bãi biển Hải Thành!"

"Không biết có thống trị được hay không, chỉ hy vọng hai ngày tới có thể thuận lợi lấy được giấy phép công ty." Tạ Vân Thư nắm chặt tay, chợt lại nghĩ ra điều gì: "Anh Lý, anh trở lại công trường làm việc trước đi, chiều nay tôi sẽ đến cục công thương một chuyến!"

Dù sao bây giờ cũng không có việc gì bận, chiều nay cô đến cục công thương ngồi canh, không tin lại không lấy được cái giấy phép này!

Lại thêm một ngày trọn vẹn, Tạ Vân Thư không xuất hiện ở nhà ăn công trường, cô cầm một cuốn sách ngồi đọc bên ngoài cục công thương, khiến nhân viên làm việc ở đó đều không biết nói sao.

Một cô gái xinh xắn trắng trẻo, giữa mùa hè nóng nực lại ngồi xổm ở bên ngoài đọc sách, khiến người qua kẻ lại đến giải quyết công việc đều không nhịn được ngoái nhìn thêm vài lần.

Nhân viên phụ trách bất lực: "Người ta cũng không ồn ào cũng không làm gì, anh đến hỏi, cô ấy chỉ dùng đôi mắt to long lanh nhìn anh, nói là đến đợi giấy phép công ty, tôi làm sao có quyền đuổi người ta chứ..."

"Cô ta mở công ty gì?" Ngay cả trưởng phòng bên trong cũng bị kinh động, nhíu mày bước ra liếc nhìn: "Xử lý xong cho cô ta nhanh đi, cô ta cứ ngồi lì ở ngoài kia, cục trưởng cũng phải ra hỏi tình hình cho xem."

Kỳ thực những người đến mở công ty, mấy ngày cũng chưa chắc gặp được một, nói cần vài ngày thẩm tra không qua là để cho qua quy trình.

Hai chữ 'quy trình' nghe có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng thật sự muốn thực hiện từng bước một, thì chậm lắm! Bộ phận này để một ngày, bộ phận kia để một ngày, vài quy trình như vậy xong xuôi cũng mất vài ngày.

Nhân viên phụ trách lại ngẩng đầu nhìn cô gái bên ngoài, lắc đầu buồn cười, mở công ty mà gấp như vậy thật hiếm thấy.

Bây giờ trưởng phòng đã lên tiếng, cô ta liền một mạch gọi điện thoại đi, quy trình thẩm tra vốn cần ba ngày, chỉ trong một buổi chiều đã hoàn thành...

Tạ Vân Thư nhận được giấy phép kinh doanh lại cảm thấy ngại ngùng, cô hơi áy náy: " Tôi có gây phiền phức cho công việc của các bạn không? Xin lỗi nhé đồng chí, tôi thật sự có chút gấp gáp."

Cô sinh đẹp lại lễ phép, nhân viên phụ trách không nhịn được buông lời hỏi thêm: "Cô gái kia, em đã có đối tượng chưa? Em trai chị năm nay vừa tốt nghiệp đại học, người thật thà lại có công việc chính thức..."

"Hả?" Tạ Vân Thư vốn tưởng khó tránh khỏi vài lời châm chọc chợt chớp chớp mắt, vội vàng lắc đầu: "Không cần không cần, em có đối tượng rồi."

Dù thật hay giả, đó cũng là cách từ chối tốt nhất.

Nhân viên phụ trách có chút thất vọng: "Vậy thì tiếc thật..."

Lấy được giấy phép kinh doanh cũng sắp đến giờ tan làm, Tạ Vân Thư liền một mạch đạp xe như bay về phía Nhị Kiến, rốt cuộc cũng kịp đến công ty Nhị Kiến trước sáu giờ.

Hoàng Hải Ba vừa vác cặp da bước ra, liền thấy Tạ Vân Thư vừa thở hổn hển vừa giơ tấm giấy phép công ty vừa mới xin được: "Hoàng quản lý, giấy phép đã xuống rồi, ngày mai tôi sẽ đi khắc con dấu, việc này chúng tôi có thể nhận được không?"

Thời tiết nóng, cô lại vội vàng, trên trán đầm đìa mồ hôi, chỉ có đôi mắt là sáng long lanh.

Hoàng Hải Ba sững sờ một lát, có chút khó tin: "Chỉ trong nửa ngày, cô đã lấy được giấy phép kinh doanh?"

"Chắc là do em may mắn." Tạ Vân Thư làm sao dám nói chuyện mình ngồi chờ ở ngoài cục công thương, chỉ kiên trì nhìn hắn: "Hoàng quản lý, khi nào chúng ta ký hợp đồng?"

Hoàng Hải Ba kinh ngạc một lúc, rồi cười: "Giám đốc Tạ, thứ hai tuần sau đến tìm tôi ký hợp đồng!"

Tạ Vân Thư thở ra một hơi dài, cười rạng rỡ: "Nhất định sẽ làm thật tốt cho anh!"

Từ lúc mở công ty đến khi nhận công trình đầu tiên, dường như cũng không mất mấy ngày, ngay cả Tạ Vân Thư cũng cảm thấy như đang mơ, chỉ là cảm giác con đường phía trước dường như lại sáng sủa hơn chút ít.

Tối hôm đó, Lý Phần Lan ngồi bên giường gấp quần áo, liếc nhìn Tạ Vân Thư đang nằm bò trên bàn nghiên cứu bản vẽ, hỏi một câu: "Ngày mai thứ bảy, trường đêm cũng không có lớp, còn đến nhà ăn nữa không?"

Tạ Vân Thư đang viết chữ, lưng cứng đờ ra mấy phần, cô có chút không yên: "Mẹ, con sẽ đi vào buổi chiều."

Dù sao thì giờ ăn cơm cô cũng không đến...

Lý Phần Lan thấy buồn cười, tính cách mạnh mẽ không sợ trời không sợ đất của con gái bà, lại còn biết trốn người sao?

Bà để một chiếc váy liền hoa nhỏ màu trắng lên đầu giường: "Ngày mai mặc chiếc váy này đi, Thanh Liên bảo vẫn chưa thấy con mặc qua, chiều đến nhà ăn cho bả xem thử, con mắt bả cũng khá đấy chứ."

Tạ Vân Thư lại nghĩ đến chuyện mình mua quần áo cho Thẩm Tô Bạch, lập tức cảm thấy bồn chồn, hắn chắc sẽ không mua đâu nhỉ?

Cô nhớ trong đó có một cái là áo sơ mi ngắn tay trắng, chất vải cũng không tốt lắm, quần áo hắn mặc bình thường đa phần đều chỉnh tề thẳng thớm, chắc chắn sẽ không mặc...

"Đội trưởng Thẩm mấy ngày nay..." Tạ Vân Thư mím môi, không biết nên hỏi thế nào, đội trưởng Thẩm khá bận, chắc cũng không có thời gian chạy đến nhà ăn suốt.

Lý Phần Lan đoán ra cô muốn hỏi gì, chủ động mở miệng: "Tiểu Bạch mấy ngày nay, tổng cộng sáu bữa cơm, bữa nào cũng ăn ở nhà ăn."

Tạ Vân Thư tim đập thình thịch, cố ý che giấu bằng cách khẽ ho: "Con không có hỏi cái này."

Chiều mai phải đến nhà ăn một chuyến, nếu không thì có vẻ quá lộ liễu, cô đâu phải là không đi, chỉ là không đi vào giờ ăn thôi, ai có hỏi cũng không bắt bẻ được cô đúng không?

Hôm sau vào buổi chiều, Tạ Vân Thư ước chừng nhà ăn chắc không còn ai, mới đạp xe đến.

Tô Thanh Liên cũng ở đó, thấy Tạ Vân Thư đến, liền kéo lấy người không ngừng khen ngợi: "Chiếc váy này em mặc quả nhiên đẹp."

Quần áo năm ngoái có hơi cũ rồi, chiếc váy này mua về không mặc thì thật lãng phí, sáng nay Tạ Vân Thư do dự một lúc rồi vẫn mặc vào. Thân hình cô thon thả đầy đặn, không phải dạng gầy khô, ngoài eo thon ra, những chỗ khác cần có thịt thì một chút cũng không thiếu.

"Liên di." Tạ Vân Thư có chút ngượng ngùng, đối mặt với sự nhiệt tình của Tô Thanh Liên có chút đỡ không nổi: "Cháu vào nhà bếp xem thử."

Tô Thanh Liên càng nhìn càng ưng, bà nheo mắt lại, rồi hướng về ban quản lý dự án bước nhanh như bay.

Con dâu tương lai đến rồi, bà phải lập tức đi báo tin.

Tạ Vân Thư kiểm kê đồ đạc, lại đối chiếu thực đơn mấy ngày nay với Tống Sơn Xuyên, vô thức ngẩng đầu liền thấy bóng hình cao lớn của Thẩm Tô Bạch ở con đường nhỏ đối diện đang đi về phía này.

"Con nhớ ra rồi, biển hiệu văn phòng còn chưa treo lên, con đi trước đây!" Cô như chạy trốn, ném xuống một câu rồi vội vã đẩy xe đạp chạy mất.

Thẩm Tô Bạch dừng lại ở đó, mày hơi nhíu, cô ấy đang tránh hắn?

Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng

Chương 199: Cô Ấy Đang Tránh Anh Ta