Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng

Chương 245: Ai bảo cô ấy không có việc làm

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Phùng Cường đối với Lâm Thúy Bình là có tình cảm, nếu không hắn đã chẳng trái ý cha mẹ, cũng phải tới nhà họ Lâm để thương lượng điều kiện. Những điều kiện này tuy khắc nghiệt, nhưng hắn lại không cảm thấy làm Lâm Thúy Bình chịu thiệt.

Hắn để cưới cô ta, ngay cả những cô gái trong gia đình công nhân viên chức nhà nước cũng từ chối, dù cô ta không có công việc, dưới lại còn có em trai em gái, bản thân hắn cũng không chê cô ta, những điều này lẽ nào chưa đủ sao? Hôn nhân đâu thể chỉ bắt mỗi hắn hy sinh chứ? Lâm Thúy Bình nếu không chịu nhẫn nhục chút đỉnh, thì hắn biết phải thuyết phục cha mẹ hắn thế nào đây?

Hắn cũng biết Lâm Thúy Bình thích hắn, nên chắc mẩm cô ta sẽ không từ chối, xét cho cùng nếu đổi thành người đàn ông khác e rằng sớm đã hủy hôn rồi, nào như hắn còn nghĩ đủ cách chỉ để được ở bên cô ta.

“Chú Lâm, vậy ngày mai các vị cho tôi một hồi âm, phía cha mẹ tôi ý kiến cũng rất lớn.” Phùng Cường biết họ đã mềm mồm rồi, ngay cả Lâm Thúy Bình vừa nãy còn khóc lóc giờ cũng chỉ cúi đầu không nói gì thêm.

Hắn thở ra một hơi dài, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Lâm Thúy Bình, mang theo vẻ đắc ý không che giấu nổi: “Thúy Bình, em yên tâm, anh sẽ đối tốt với em.”

Chưa cưới đã bắt đầu nắn ra nắn vào rồi, sau khi kết hôn thì nói gì đến hai chữ “ tốt ” đây? Lẽ nào hắn cho rằng việc hắn chịu cưới cô ta, đã là đối tốt với cô ta rồi?

Tạ Vân Thư trong lòng tràn ngập một nỗi phẫn nộ khó tả, nhưng cô gắng nhịn không lên tiếng.

Đợi Phùng Cường rời đi, một đám phụ nữ xem náo nhiệt đều xúm lại: “Thúy Bình, số cô nhóc này cũng tốt đấy, cậu thanh niên Phùng Cường này thật sự không tệ, chà chà, ta còn tưởng hắn ta mở miệng là đòi hủy hôn cơ! Thật là thay Thúy Bình mà hồi hộp đổ mồ hôi lạnh đấy!”

Dì Trần không xem được trò hề, liếc nhìn vào trong nhà bà Lâm một cái, giọng điệu có chút kỳ quặc: “Còn cân nhắc cái gì nữa, sao không nhanh nhanh chóng chóng đem Thúy Bình gả đi cho người ta, nếu Phùng Cường mà hối hận, tới lúc đó có khóc cũng không kịp! Chỉ là có một điểm, ngay cả chút sính lễ cũng không cho, chẳng phải rõ ràng nói con gái nhà ống của chúng ta không đáng giá tiền hay sao!”

Kỳ thực sính lễ vốn dĩ chỉ là một loại chút lòng thành, hiện tại ngoại trừ những nhà muốn bán con gái ra, cũng không ai há mồm ra đòi quá nhiều, thông thường là dùng phong bao đỏ gói lại, bên trong để một trăm tệ lấy hên.

Nếu điều kiện bình thường, bên trong để mấy chục tệ cũng là chuyện thường, đối với Phùng Cường mà nói căn bản không phải là gánh nặng, nhưng vào lúc khẩn cấp này hắn lại cố tình lấy sính lễ và tam đại kiện (ba món đồ lớn thời đó: xe đạp, máy khâu, radio) ra nói chuyện, thì mùi vị có chút biến chất rồi.

Những người đã trải qua chuyện cưới hỏi trong lòng đều rõ, Phùng Cường miệng nói rằng cha mẹ hắn ở nhà không biết, hắn là lén gia đình tới, kỳ thực căn bản là nói dối, không qua là muốn nhà Lâm Thúy Bình biết ơn họ, cũng là một thủ đoạn để nắn nó cô dâu mới.

Lâm Thúy Bình gả đi, nhìn thì là leo cao, nhưng ngày tháng có dễ chịu hay không chỉ có tự mình biết.

Lời dì Trần vừa thốt ra, mấy người phụ nữ kia đều hì hì ha ha cười lớn: “Cái gì đáng giá tiền không đáng giá tiền chứ, chúng ta đâu phải là bán con gái, Phùng Cường là trưởng phòng đấy, sau này Thúy Bình còn là phu nhân trưởng phòng nữa đấy!”

“Đã là phu nhân trưởng phòng thì cũng phải hầu hạ ăn uống bài tiết cho cả nhà lớn bé…”

“Còn phải hầu hạ bà nội nằm liệt giường của hắn nữa, nghe sao cứ như một người giúp việc vậy?”

“Lại còn là người giúp việc không lấy tiền nữa chứ!”

“Được rồi được rồi, đều nói ít lại hai câu đi, cái gì giúp việc không giúp việc, ai bảo cô nhóc Thúy Bình không có việc làm, có người nuôi còn không được nữa hay sao!”

Nghe tựa như ngưỡng mộ, nhưng câu câu đều là châm chọc và chế nhạo.

Lâm Thúy Bình gạt nước mắt, ầm một tiếng đá vào cửa, làm mấy người phụ nữ giật nảy mình, cô ta quay người từ trong phòng bưng ra một chậu nước, hướng về phía dì Trần mà tạt: “Muốn cười thì lăn ra chỗ khác mà cười, nhe cái răng vàng khè ra cho ai xem đấy, mày không phải là người giúp việc thì mày là Cẩu Thiên Khuyển (chó săn của Dương Tiễn) trên trời, ngày ngày đứng lên đầu đàn ông mày mà đái ỉa đấy nhé!”

Ai cũng biết Lâm Thúy Bình chửi người khó nghe, nhưng đây mới thật là khó nghe này! Luận vai vế tuổi tác, cô ta còn phải gọi một tiếng dì Trần, vậy mà chửi người vẫn cứng không chút mềm mỏng.

Mặt dì Trần trắng rồi lại đỏ, chỉ tay vào Lâm Thúy Bình giận run cả người: “Một đứa nhóc con, nói chuyện khó nghe thế!”

Tạ Vân Thư nhịn cười nhìn ra cửa sổ, nói thật thì không trách cô ta đánh Lâm Thúy Bình, cô nhóc c.h.ế.t tiệt này nói chuyện đúng là có thể c.h.ế.t người …

Lâm Thúy Bình chống nạnh lại khạc nước bọt xuống đất: “Tao nói chuyện chính là khó nghe, mày không thích nghe thì lên lầu hai làm gì, một đám cóc nhái ộp ộp, chẳng phải là đến để chửi hay sao?”

Câu này trực tiếp chửi cả một đám phụ nữ xem náo nhiệt, mọi người muốn chửi lại nhưng lại không chiếm được lý, đành giả vờ không nghe thấy lần lượt kẻ xuống lầu xuống lầu, người về nhà mình về nhà mình, thoáng cái chỉ còn lại dì Trần và Tạ Vân Thư đứng ở hành lang.

Dì Trần chửi không lại Lâm Thúy Bình, liếc nhìn Tạ Vân Thư, hừ lạnh một tiếng: “Thảo nào không so được với người Tạ Vân Thư, xinh đẹp không bằng người ta, nói chuyện lại như mụ đàn bà thô lỗ, người ta là đại lão bản còn mày thì chỉ là đứa làm osin không công!”

Nói xong câu này, bà ta tự cho rằng đã ly gián thành công, chỉ chờ Tạ Vân Thư và Lâm Thúy Bình đánh nhau, bà ta còn có thể cười cợt vài câu.

Lâm Thúy Bình lúc này mới thấy Tạ Vân Thư cũng ở đó, lập tức một khuôn mặt đỏ bừng lên, cô ta cắn chặt môi, một câu cũng không nói quay người chạy ù vào trong nhà, cả đời này cô ta đều phải mất mặt trước mặt Tạ Vân Thư rồi!

Cô ta không muốn bị Tạ Vân Thư chê cười, một câu cũng không muốn nghe!

Dì Trần đắc ý trợn mắt, rồi tâng bốc nhìn Tạ Vân Thư: “Trước kia cô ta còn chê cô không có việc làm đấy, giờ bản thân cũng không có việc làm, đúng là đáng đời, cô nói có phải không?”

Tạ Vân Thư cười lạnh một tiếng: “Ai bảo cô ấy không có việc làm?”

Mặt dì Trần đờ ra, bà ta còn tưởng Tạ Vân Thư sẽ thật tốt châm chọc Lâm Thúy Bình một trận, cùng một chiến tuyến với mình: “Ý cô là sao?”

Tạ Vân Thư cũng trợn mắt với bà ta, rồi thong thả đi về phía nhà Lâm Thúy Bình: “Nhà ăn của tôi thiếu một quản lý, chuyên tới tìm Lâm Thúy Bình đi làm việc cho tôi đấy.”

“Cô nói gì, nhà ăn chỗ cô vẫn cần người à?”

Dì Trần vội vàng ngăn cô, kích động tự giới thiệu mình: “Vân Thư, cô xem tôi thế nào, tôi nấu cơm cả đời rồi, làm việc cái gì cũng nhanh nhẹn lắm! Lâm Thúy Bình một nhóc tóc vàng biết làm gì chứ, vẫn là dùng dì Trần tôi đi, lương thấp chút cũng không sao.”

Ai cũng biết bà Triệu theo Tạ Vân Thư làm việc ở nhà ăn, giờ điều kiện gia đình tốt hơn nhiều, nghe nói tiền lương một tháng còn nhiều hơn cả công nhân viên chức chính thức, khiến lũ phụ nữ họ làm nội trợ trong nhà này thèm muốn hết cả.

Nhưng hỏi rõ ràng hay bóng gió mấy lần, Lý Phần Lan đều bảo không cần người nữa, giờ đột nhiên lại muốn Lâm Thúy Bình đi! Lâm Thúy Bình chẳng phải không ưa Tạ Vân Thư sao?

Tạ Vân Thư cười cười với bà ta, giật cánh tay mình ra: “ Tôi tìm là quản lý, không phải là con cóc biết kêu ộp ộp, dì không hợp đâu.”

Nói xong, cô trực tiếp bước vào nhà Lâm Thúy Bình, còn thuận tay đóng sập cửa lại.

Còn lại mỗi mình dì Trần đứng trong hành lang, tức giận đến mức suýt ngất đi, Lâm Thúy Bình chửi bà ta là cóc, Tạ Vân Thư cũng chửi bà ta là cóc? Hai đứa nhỏ c.h.ế.t tiệt này, quan hệ từ lúc nào mà tốt thế này rồi!

Phía này Tạ Vân Thư bước vào nhà Lâm Thúy Bình, bà Lâm nhìn thấy cô, mắt đỏ hoe lắc đầu, rồi chỉ chỉ vào phòng trong.

Cửa phòng khép hờ, chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở của Lâm Thúy Bình từ bên trong vọng ra.

Thập Niên 80: Sau Khi Ly Hôn Tôi Được Sĩ Quan Quân Đội Chiều Chuộng

Chương 245: Ai bảo cô ấy không có việc làm