Sáng sớm, Lâm Oánh Giai đạp xe từ thành phố về nhà cũ, khóc lóc kể rằng suất vào nhà máy không còn nữa.
Cô ta đã biết từ Hạ Huyên Thực rằng tôi từ bỏ cơ hội đó. Cô ta mặc nhiên cho rằng suất đó thuộc về mình, còn khoe khoang với hàng xóm.
Không ngờ hàng xóm lại nói, chỗ trống đã có người khác lấp vào rồi.
Người đó cô ta cũng quen — là một người cùng xóm cũ.
Lâm Oánh Giai giận dữ quay về nhà khóc lóc kể lể với mẹ chồng, chửi rủa tôi thậm tệ, lúc đó mới phát hiện tôi không còn ở nhà.
Cuối cùng, trong phòng tôi, họ tìm thấy bản sao giấy ly hôn, cùng một câu ngắn ngủi:
“Đã quyết định ly hôn với Hạ Huyên Thực, đừng tìm tôi.”
Bà mẹ chồng lập tức ngồi bệt xuống đất, vừa đập đùi vừa gào khóc, mắng tôi vô ơn.
Lâm Oánh Giai thì mặt mày không giấu nổi vẻ vui mừng.
Nhưng, tất cả điều đó — đã chẳng còn liên quan gì tới tôi.
Lúc này, tôi đã tới thành phố G.
Tinh thần cởi mở của thành phố G hoàn toàn khác với quê nhà.
Người ở đây ăn mặc rất thời trang, hiện đại. Cơ hội việc làm cũng nhiều. Không giống quê tôi, suất vào nhà máy phải tranh nhau cướp lấy.
Ở đây, những xưởng nhỏ mọc lên như nấm. Vừa bước xuống tàu hỏa, đã có người nhắm trúng chúng tôi.
“Các cô gái, mới đến thành phố G phải không?”
“Đi làm công à? Tìm được việc chưa?”
“Nhà máy tôi đang thiếu người, tôi thấy các cô thật thà, nếu không thì theo tôi làm đi.”
Người tới là một người phụ nữ trung niên, cười lên trông rất thân thiện.
Một tràng hỏi han, câu nào cũng trúng vào tâm tư chúng tôi.
Lý Mai vừa định trả lời, tôi liền lặng lẽ kéo tay cô ấy, nói với người phụ nữ:
“Không, chúng tôi đến tìm người thân.”
Nói rồi kéo cô ấy nhanh chóng rời đi.
Đi được một đoạn, Lý Mai mới hỏi tôi:
“Bảo Nhi, sao mình lại bỏ đi? Mình đang cần tìm việc mà.”
Tôi giải thích:
“Bà ta đã theo dõi chúng ta từ lâu rồi. Quần áo và hành lý của chúng ta nhìn qua đã biết là người ngoại tỉnh, dễ bị lừa. Quan trọng hơn, dù ở đây nhà máy có nhiều, cũng không đến mức tùy tiện ra đường kéo người đi làm.”
Đa số các nhà máy vẫn phải phỏng vấn mới nhận người.
Vả lại, tôi cũng từng nghe người ta nói sơ qua vài chuyện. Ở thành phố G lúc này, có những băng nhóm chuyên lừa gạt dân ngoại tỉnh. Chúng biết chắc nhiều người từ quê nghèo lên, non nớt, chỉ một lòng muốn kiếm tiền. Mà lúc này, dân tình còn thuần phác, không như sau này người người đều từng trải, quen thuộc với đủ loại trò lừa đảo.
Bây giờ mọi người không nghĩ ngợi nhiều, nên rất dễ mắc bẫy.
Có người bị lừa vào nhà máy đen, làm việc khổ cực ngày đêm.
Có người bị bán vào các tụ điểm mại dâm.
Thậm chí có người còn bị lừa bán vào núi sâu, gả cho những lão già cô độc.
Tôi và Lý Mai mới chân ướt chân ráo tới, tốt nhất vẫn nên cảnh giác.
Nghe xong, Lý Mai cũng gật đầu:
“Bảo Nhi, vẫn là cậu hiểu biết nhiều.”