Hai đứa con trai của tôi cùng con trai của Lâm Oánh Giai cũng nhận ra bầu không khí không ổn, đều im lặng ăn cơm.
Sau bữa ăn, tôi đương nhiên cũng không rửa bát nữa, ăn no xong liền trở về phòng.
Không ngờ, Hạ Huyên Thực cũng theo vào.
Anh ta nhìn tôi rất lâu, cuối cùng thở dài bất lực:
“Bao năm qua, anh biết em đã chịu nhiều tủi thân. Đợi anh kiếm được tiền, em sẽ được hưởng phúc.”
Tôi nhìn khuôn mặt trẻ trung của anh ta.
Không thể phủ nhận, Hạ Huyên Thực rất điển trai. Anh ta cao ráo, rắn rỏi.
Năm tháng cũng đối xử với anh ta rất ưu ái, mười mấy năm sau vẫn là một người đàn ông trung niên nho nhã.
Còn tôi, vì lao tâm lao lực nhiều năm, lại chẳng nỡ ăn diện, nên bước vào trung niên đã tiều tụy chẳng ra gì.
Tôi hít sâu một hơi, chăm chú nhìn anh ta:
“Bây giờ anh cũng kiếm được không ít tiền rồi, mỗi tháng cho tôi thêm hai trăm đồng, chẳng phải tôi đã có thể sống tốt rồi sao?”
Hạ Huyên Thực lập tức biến sắc:
“Anh đã nói rồi, số tiền đó có việc cần dùng, chưa thể tiêu.”
“Có việc cần dùng? Ý anh là mua áo khoác dạ cho Lâm Oánh Giai à?”
Tôi cười lạnh nhìn anh ta.
Mấy hôm trước, Lâm Oánh Giai có thêm một chiếc áo khoác dạ đỏ mới.
Cố ý đi qua đi lại trước mặt tôi mấy lần, cuối cùng mới “vô tình” lỡ miệng, nói là do Hạ Huyên Thực mua cho.
Số tiền mua chiếc áo khoác đó đủ để chi tiêu cho cả nhà trong hai tháng.
Biết tôi đã rõ, Hạ Huyên Thực liền lúng túng sờ mũi, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn:
“Bảo Nhi, đừng so đo với em dâu. Em trai mất rồi, chúng ta chăm sóc cô ấy là lẽ đương nhiên. Em là chị dâu, chị dâu như mẹ, cứ coi cô ấy như con gái mình là được.”
Những lời trơ trẽn ấy khiến tôi bật cười:
“Con gái? Người ta đã làm mẹ rồi mà còn bắt tôi coi như con gái? Hạ Huyên Thực, anh đối xử với con ruột của mình cũng tốt như vậy không?”
Hai đứa con của tôi, cũng giống tôi, ăn không đủ no, thịt cá chẳng mấy khi được ăn.
Vậy mà anh ta lại có tiền mua áo cho Lâm Oánh Giai.
Hạ Huyên Thực bị chọc trúng chỗ đau, giọng cũng cao lên:
“Tần Bảo Nhi, đừng vô lý làm loạn nữa!”