Mùa đông năm ấy, tôi gặp lại Hạ Nhuệ và Hạ Sơn — hai đứa con trai mà đã nhiều năm không gặp.
Hai đứa giờ đều đã là thanh niên, mà vẫn chưa lập gia đình.
Tôi biết rõ mục đích chúng đến.
Những năm trước, sau khi trải qua cuộc khủng hoảng tài chính, sự nghiệp của Hạ Huyên Thực lao dốc không phanh, cuối cùng vẫn không cầm cự nổi.
Không còn cách nào khác, anh ta rời thành phố G, quay về quê nhà.
Mà giờ, e là chút tài sản cuối cùng cũng bị hai đứa con tiêu sạch. Nên mới chạy đến tìm tôi.
Tôi nhàm chán ngồi nghe hai đứa than thở.
Than thở những năm qua khổ sở, oan ức.
“Mẹ à, con biết năm xưa mẹ chịu nhiều uất ức, nên những năm qua mẹ mặc kệ tụi con, tụi con cũng không oán mẹ.”
“Mẹ, năm đó là do thím dùng thủ đoạn, cha cũng bị mê hoặc, làm chuyện có lỗi với mẹ, tụi con đều biết.”
“Phải đó mẹ, năm đó bà ta giả khổ, lừa lấy căn nhà trong thành phố, hại tụi con không được học trường tốt, nền tảng không vững, mới sai một bước, sai cả đời.”
Cuối cùng hai đứa cũng chẳng thi nổi đại học.
Hạ Huyên Thực nhét chúng vào trường nghề, muốn tụi nó học lấy cái nghề, mà hai đứa ham hư vinh, chẳng cái gì ra hồn.
Theo cha làm ăn cũng chẳng có kiên nhẫn, suốt ngày chỉ lo ăn chơi trác táng.
Những lời bọn họ nói, tôi nghe tai này lọt tai kia.
Kiếp trước tôi biết rõ, trong mắt bọn nó chỉ có tiền, không hề có tình thân.
Kiếp trước Hạ Huyên Thực giàu có, Lâm Oánh Giai dựa hơi hắn cũng có sự nghiệp riêng, còn tôi là người đàn bà nội trợ vô dụng.
Nên bọn họ mong tôi ch-ếc.
Kiếp này, Hạ Huyên Thực phá sản, Lâm Oánh Giai vì không vơ vét được lợi ích nên cuối cùng tái giá.
Đáng tiếc khi đó tuổi đã cao, không có công việc tốt, cũng chẳng tìm được ai tử tế.
Nghe Lý Mai kể, sau đó Lâm Oánh Giai lại ly hôn. Cô ta muốn quay về nhà họ Hạ ở, nhưng hai ông bà già nhà họ Hạ nhất quyết không đồng ý.
Năm xưa cô ta tái giá, họ đã chẳng ưa, giờ ly hôn rồi mà còn muốn quay lại, nằm mơ.
Không có chỗ nương thân, cô ta chỉ biết tới nhà họ Hạ làm loạn.
Cuối cùng, cha của Hạ Huyên Thực tức đến đột quỵ liệt giường, mẹ cũng giận đến méo mặt vì trúng gió.
27
Cả nhà loạn thành một đoàn, cuối cùng Lâm Oánh Giai vẫn bị đuổi đi.
Giờ nhà họ Hạ suy tàn, chỉ còn một căn nhà tập thể cũ nát, mấy người lớn chen chúc trong đó.
Hạ Nhuệ và Hạ Sơn muốn lấy vợ, tất nhiên phải mua nhà mới.
Chỉ là bọn họ không biết dành dụm, có bao nhiêu xài hết bấy nhiêu, nên giờ chẳng có đồng nào.
Thế rồi mới nhớ tới người mẹ ruột giàu có này.
Tôi cũng chẳng nói nhiều, chỉ lấy bản thỏa thuận nuôi con năm xưa với Hạ Huyên Thực ra cho họ xem.
Trong đó ghi rõ, hai đứa trẻ thuộc về nhà họ Hạ, do họ nuôi dưỡng, tôi không phải gánh bất cứ trách nhiệm nào.
Tôi cũng mất kiên nhẫn, cho người đuổi thẳng ra ngoài.
Kỳ thật, cho dù trên giấy tờ rõ ràng như vậy, nhưng để tránh về sau bị lôi thôi pháp lý, tiền học nghề trước kia của họ tôi vẫn thanh toán.
Như vậy, dù sau này có muốn kiện cáo gì cũng vô ích, trách nhiệm nuôi dưỡng khi chưa trưởng thành tôi đã làm tròn.
Mà toàn bộ tài sản của tôi hiện giờ, cũng sớm chuyển hết sang tên con gái.
Tôi tuyệt đối sẽ không để họ chiếm được chút lợi lộc nào.
Huống hồ, giờ bọn họ đều đã là người trưởng thành, tự lập không thành vấn đề.
Để tránh phiền phức, hơn mười năm qua tôi lần đầu chủ động liên lạc với Hạ Huyên Thực, nói rõ chuyện Hạ Nhuệ và Hạ Sơn, hy vọng họ đừng tới quấy rầy tôi nữa, nếu không tôi sẽ không khách khí.
Tình cảm mẹ con giữa tôi và hai đứa họ, từ lâu đã cạn sạch.
Hạ Huyên Thực chỉ đáp một câu “Được”.
Từ đó về sau, quả nhiên không còn ai xuất hiện.
Lại thêm hơn hai mươi năm, tôi và Giang Duật gương mặt dần in dấu vết năm tháng.
Con gái cũng đã trưởng thành, có thể độc lập gánh vác.
Khi con gái thuận lợi tiếp quản sự nghiệp của tôi, tôi và Giang Duật song song về hưu.
Bắt đầu cuộc sống an nhàn sung túc.