Đợi bọn họ bỏ đi rồi, ý thức của Hạ Huyên Thực càng lúc càng mơ hồ.
Ông biết, đại hạn của mình sắp đến.
Mơ màng, ông dường như quay về quá khứ.
Ông đứng ở góc nhìn thứ ba, nhìn thấy những năm tháng ủy khuất mà Tần Bảo Nhi phải chịu đựng.
Ông chợt nhận ra, Bảo Nhi và các con nói đúng.
Hóa ra năm xưa mình đúng là một thằng khốn.
Vợ con không có nổi miếng thịt ăn, vậy mà ông lại mua cho Lâm Oánh Giai chiếc đồng hồ hơn trăm đồng.
Vợ ông mỗi ngày phải đi làm thuê ngoài đồng, đi bộ cả đoạn dài, còn ông lại đem cái xe đạp trong nhà cho Lâm Oánh Giai.
Con trai ông phải học ở lớp học lụp xụp ở quê, còn con của Lâm Oánh Giai lại học trường khang trang sáng sủa trong thành phố.
Tất cả, đều là nghiệp chướng của ông.
Nhưng Tần Bảo Nhi chưa từng đòi ly hôn.
Bà ấy một mình đưa con vào thành phố, cho tụi nhỏ được học hành đàng hoàng, hiểu chuyện, ngoan ngoãn lớn lên.
Sự nghiệp của bà ấy cũng ngày một phát đạt.
Hạ Huyên Thực cứ tưởng đây là giấc mộng đẹp trước khi ch-ếc.
Nhưng dần dần, ông lại thấy có gì đó không đúng.
Đến tuổi trung niên, ông có sự nghiệp, có gia đình hạnh phúc.
Vợ hiền, con giỏi, có thể nói là người chiến thắng trong đời.
Rồi ông lại nhìn thấy cảnh đó.
Con trai ông đứng trước giường bệnh của Tần Bảo Nhi đang hấp hối, nói ra những lời ác độc cay nghiệt.
Hạ Huyên Thực gào to, bảo bọn chúng câm miệng.
Nhưng vô ích.
Sau đó, Tần Bảo Nhi dần nhắm mắt.
Hạ Huyên Thực không nhịn được mà bật khóc.
Ông dường như đã hiểu, vì sao Tần Bảo Nhi nhất định phải ly hôn.
Vì sao bà lại lạnh nhạt với con cái như vậy.
Tất cả đều tại ông.
Ông đáng ch-ếc ngàn lần.
Trong sự hối hận tột cùng ấy, Hạ Huyên Thực mãi mãi nhắm mắt xuôi tay.
[HOÀN]